KHINH NGỮ - Trang 397

Lâm Khinh Ngữ nghiêm túc nghiêm chỉnh nói với thân cây: “Tô Dật

An, anh nghe đây, nếu như anh chân chính muốn cuộc sống như vậy, vậy
thì em ở đây sống cuộc sống như thế với anh. Em nói muốn làm bạn gái
của anh là thật, trải qua cùng anh nhiều như vậy, em cảm thấy được, đời em
đại khái sẽ không thích ai khác ngoài Tô Dật An, nhưng mà đáng tiếc chính
là, nhìn trong phạm vi toàn thế giới, Tô Dật An chỉ có một. Cho nên em sẽ
không buông tha anh.”

Lâm Khinh Ngữ nói đến đây, tròng mắt màu đen phản chiếu trời chiều

xuống núi, như có lửa cháy trong mắt cô, ở trong chớp nhoáng này, Tô Dật
An thật sự giống như ánh lửa trong mắt cô thiêu đốt từ cây vào trong tim,
giữa lúc hoảng hốt, anh có thể cảm nhận được thân là nhiệt độ thân cây...

“Này! Con nhóc kia!” Xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng bác bảo

vệ thét lớn, phá vỡ không khí giữa hai người, Lâm Khinh Ngữ quay đầu
nhìn lại, bác đang khóa cửa cầm chìa khóa hắng giọng nói với cô, “Nên về
nhà! Bác phải khóa cổng lớn!”

Lâm Khinh Ngữ chỉ đành phải lặng lẽ bổ sung thêm một câu: “Anh

chờ đó, mai em tới tìm anh.”

Đưa mắt nhìn cô rời đi, Tô Dật An ngắm trời chiều xa xa, cảm xúc

tĩnh lặng nhiều ngày như vậy, bất thình lình, Tô Dật An liền có mong đợi
ngày mai.

Ngày hôm qua Lâm Khinh Ngữ quả nhiên tới sớm một chút, cô còn

mang theo một bình nước rót đầy nước.

Cô đứng phía trước, vừa ăn bánh bao, vừa chào hỏi Tô Dật An: “Chào

buổi sáng nè, em mang theo điểm tâm cho anh.” Cô quơ quơ bình nước
trong tay, “Bạn gái của anh có phải rất tri kỷ không.”

Tô Dật An: “...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.