được trang trí ảnh của người chết, theo đúng truyền
thống Pháp.
Stephanie bước đến một ngôi mộ không để cả hoa
lẫn ảnh, và Malone để bà lại một mình. Anh biết là
Lars Nelle được người dân địa phương yêu quý đến
mức được phép chôn ở ngay trong nghĩa trang nhà
thờ của họ.
Tấm bia rất đơn giản, chỉ ghi tên, năm sinh, năm
mất, và dòng chữ: CHỒNG, CHA, HỌC GIẢ.
Anh đến bên cạnh bà.
“Họ chưa bao giờ đắn đo trong việc chôn ông ấy ở
đây,” bà thì thầm.
Anh hiếu điều bà muốn nói: Ở nơi thiêng liêng.
“Ông thị trưởng thời đó nói rằng không hề có bằng
chứng rõ ràng nào cho thấy là ông ấy đã tự tử. Ông
ấy và Lars rất thân thiết, và ông ấy muốn bạn mình
được chôn ở đây.”
“Đây là một nơi hoàn hảo,” anh nói.
Bà đang đau đớn, anh biết, nhưng tỏ ra nhận thấy
sự đau đớn của bà có thể bị coi là một chuyện xâm
phạm sự riêng tư của bà.
“Tôi đã phạm rất nhiều sai lầm với Lars,” bà nói.
“Và phần lớn trong số đó đã làm quan hệ giữa tôi và
Mark xấu đi.”
“Hôn nhân là chuyện khó nhọc.” Cả cuộc hôn nhân
của anh cũng đã thất bại vì sự ích kỷ. “Và cả việc làm
cha mẹ nữa.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ niềm say mê của Lars là ngu
ngốc. Tôi thì là một luật sư làm cho chính phủ, làm
toàn những việc quan trọng. Còn ông ấy thì tìm kiếm
những điều không thể.”
“Vậy thì tại sao chị lại ở đây?”