của anh, nhưng đã quá muộn.
Bà đã bắt đầu rơi xuống. Hai tay bà với lên phía
trên tìm cách lấy thăng bằng và bà đã sẵn sàng để
những cây chông đâm vào người. Nhưng rồi bà cảm
thấy một cánh tay ôm chặt lấy ngực bà. Rồi bà ngã
bật ngược trở ra, rơi xuống đất, và nhận ra mình đang
nằm trên một người.
Một giây sau, vẫn im ắng. Mark đang nằm dưới bà.
“Con ổn chứ?” Bà lăn người về phía anh hỏi.
Con trai bà đứng lên trên nền đất rải sỏi. “Mấy hòn
đá đó rơi xuống lưng con dữ dội quá.”
Những tiếng bước chân nặng nề vang lên trong
bóng tối sau lưng họ, cùng với hai ánh đèn rọi tới.
Malone và Cassiopeia xuất hiện.
“Có chuyện gì thế?” Malone hỏi.
“Tôi đã không thận trọng,” bà nói, đứng dậy, phủi
bụi trên người.
Malone chiếu đèn xuống cái hố hình vuông. “Suýt
nữa thì có một cú ngã đẫm máu. Đầy chông nhọn
hoắt ở dưới kìa.”
Bà lại gần, nhìn chằm chằm xuống phía dưới, rồi
quay đầu lại về phía Mark, “Cảm ơn, con trai.”
Mark đang lấy tay xoa cổ. “Không có gì.”
“Malone,” Cassiopeia nói. “Nhìn này.”
Stephanie thấy Malone và Cassiopeia xem xét câu
châm ngôn của Đền thờ mà bà và Mark đã tìm ra.
“Tôi đang đi đến chỗ cánh cửa kia thì vấp phải cái
hố."
“Hai cái liền,” Malone thì thầm, “ở hai đoạn cuối
của cái hành lang này.”
“Có một cái phên khác nữa à?” Mark hỏi.
“Với một dòng chữ khác.”