mà tôi có mặt ở đây. Giáo hữu Lars Nelle đã nói với tôi rằng ông là người
có thể tin tưởng được.”
Câu nói có vẻ đã làm ông già tỉnh ra, vẻ sáng suốt đã hiện lên trên khuôn
mặt của Claridon. “Tôi còn nhớ ông ấy. Một chiến binh can trường. Chiến
đấu hào khí lắm. Đúng. Đúng. Tôi còn nhớ ông ấy. Giáo hữu Lars Nelle.
Cầu Chúa cứu vớt linh hồn ông ấy.”
“Tại sao ông lại nói vậy?”
“Anh chưa biết tin à?” Giọng nói của ông ta có vẻ nghi ngại. “Ông ấy đã
chết trên chiến trận rồi.”
“Ở đâu?”
Claridon lắc đầu. “Cái đó thì tôi không biết, chỉ biết là giờ đây ông ấy đã
ở nước Chúa rồi. Chúng tôi đã làm lễ mixa cho ông ấy, nhiều người cầu
nguyện lắm.”
“Ông có hay nói chuyện với giáo hữu Nelle không?”
“Nhiều lần.”
“Ông ấy có nói với ông về cuộc tìm kiếm của ông ấy không?”
Claridon nhảy người sang phải, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào
Malone. “Tại sao anh lại hỏi tôi chuyện đó?”
Người đàn ông bé nhỏ hoạt bát bắt đầu đi vòng quanh người anh, giống
như một con mèo. Anh quyết định vờ đóng giả theo tất cả những gì mà đầu
óc hoang tưởng của ông ta nghĩ ra. Anh tóm lấy cái áo len của Claridon,
nhấc bổng ông già điên khùng lên khỏi mặt đất. Stephanie tiến một bước
lên phía trước, nhưng anh liếc ra hiệu cho bà lùi lại.
“Trưởng giáo không hài lòng,” anh nói. “Rất không hài lòng.”
“Tại sao mới được chứ?” Khuôn mặt Claridon lộ rõ vẻ ngượng ngùng.
“Với ông đấy.”
“Tôi có làm gì đâu.”
“Ông không chịu trả lời câu hỏi của tôi.”
“Anh muốn gì nào?” Có vẻ còn ngạc nhiên hơn.
“Nói cho tôi về cuộc tìm kiếm của giáo hữu Nelle.”
Claridon lắc đầu. “Tôi không biết gì đâu. Giáo hữu ấy không tin tưởng
tôi.”