KHO BÁU CỦA HIỆP SĨ ĐỀN THỜ - Trang 264

lắm.”

“Tôi đang ở đâu?”
“Một nơi an toàn từ hàng thế kỷ nay rồi.”
“Nó có tên không?”
“Tu viện Fontaines.”
“Nó nằm cách nơi con ở lúc đó hàng dặm.”
“Hai thuộc hạ của ta đã đi theo và đã cứu con khi tuyết bắt đầu rơi

xuống con. Ta được biết là tuyết rất dày.”

Anh vẫn còn cảm thấy nguyên cảm giác của mình khi cả ngọn núi rung

lên, và đỉnh núi vỡ ra như một ngôi nhà thờ lớn đổ sụp xuống. Toàn bộ một
mảng tuyết ụp xuống đầu anh và những bông tuyết rơi xuống như máu chảy
ra từ một vết thương. Cái lạnh vẫn lẩn quất trong xương cốt anh. Rồi anh
nhớ là mình đã ngã xuống phía dưới. Nhưng liệu những gì người đàn ông
đang đứng kia nói có đúng hay không?

“Có người đi theo tôi à?”
“Ta đã ra lệnh đấy. Cũng như với bố con trước đây, thỉnh thoảng.”
“Ông biết bố tôi à?”
“Các giả thuyết của ông ấy rất hấp dẫn ta. Vì vậy ta đã tìm cách biết cả

ông ấy và những gì ông ấy biết.”

Anh có ngồi dậy, nhưng cả nửa người bên phải của anh đau như dần.

Anh nhăn mặt và lấy tay ấn vào bụng.

“Con bị gãy mấy cái xương sườn. Hồi bằng tuổi con ta cũng đã từng bị

gãy xương như vậy. Đau lắm.”

Anh nằm xuống lại. “Tôi đã được đưa đến đây à?”
Người đàn ông gật đầu. “Các giáo hữu của ta đã được huấn luyện để có

thể làm được việc đó.”

Anh nhận ra cái áo chùng và đôi dép xăng đan. “Đây là một chủng viện

à?”

“Đây chính là nơi mà con đang tìm kiếm.”
Anh không biết phải trả lời thế nào.
“Ta là Trưởng giáo của Dòng Các chiến binh nghèo của Christ và Đền

thờ Solomon. Chúng ta là các Hiệp sĩ Đền thờ. Bố con đã tìm kiếm chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.