mặt hai người đàn ông khi chiếc xe đi khỏi đó.
“Hôm nay có gì hấp dẫn anh không?” Vagn hỏi.
Anh tập trung sự chú ý vào người lái xe. “Không có gì.”
“Tôi cũng vậy. Chúng tôi quyết định ăn tối sớm.”
Malone liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh. Một người đàn ông
khác ngồi ở ghế trước. Anh không biết cả hai người, nên anh tự giới thiệu.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khu vực dày đặc phố xá chật hẹp của Roskilde
để đi về phía đường cao tốc dẫn về Copenhagen.
Anh nhìn chăm chú vào hai chóp nhọn và mái nhà bọc đồng của nhà thờ
lớn. “Vagn, anh có thể cho tôi xuống không? Tôi cần xuống đây thêm một
lúc nữa.”
“Anh có chắc không?”
“Tôi vừa nhớ ra một việc phải làm.”
***
Stephanie chạy dọc theo gian chính của nhà thờ, sâu vào phía trong.
Chạy qua dãy cột phía bên tay phải, buổi lễ nhà thờ vẫn tiếp tục. Hai gót
chân chậm chạp của bà dội lên sàn đá, nhưng chỉ bà mới nghe được tiếng
động đó, nhờ âm thanh vang dội của đàn organ. Lối đi phía trước chạy
vòng quanh ban thờ lớn, và một dãy tường thấp và những đài tưởng niệm
chia cách nó khỏi dàn đồng ca.
Bà liếc nhìn về phía sau để nhìn thấy gã đàn ông tự xưng là Bernard
đang chạy về phía trước, nhưng hai gã đàn ông còn lại thì không thấy đâu
nữa. Bà nhận ra là mình sẽ nhanh chóng phải chạy về hướng lối ra chính
của nhà thờ, chỉ có điều là từ phía bên kia. Lần đầu tiên, bà thực sự hiểu
được những hiểm nguy mà các nhân viên của mình từng gặp phải. Bà chưa
bao giờ làm việc trên thực địa - cái đó không thuộc vào công việc của bà -
nhưng lần này không có gì là chính thức. Chuyện này là hoàn toàn cá nhân
và về danh nghĩa thì bà đang đi nghỉ. Không ai biết là bà sang Đan Mạch -
không ai ngoài Cotton Malone. Và nhìn vào tình thế hiện nay, việc giấu
giếm đó đang trở thành một vấn đề.