KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 209

một tiếng man rợ rồi đâm nhát thứ hai, nhưng mũi dao nặng của hắn lại vấp
phải áo giáp bật ra, tuy thế, Henry cũng phải lảo đảo. Tuala lại lao vào tấn
công nhưng lúc này ông bạn người Anh dũng cảm của chúng ta đã thu hết
sức mình vung dao chém một nhát thật mạnh xuống Tuala.

Hàng nghìn con người đứng quanh rú to một tiếng hồi hộp. Đầu của

Tuala đã bị chém đứt khỏi cổ, rơi xuống đất và lăn thẳng về phía Icnôzi cho
đến lúc dừng hẳn ngay dưới chân anh ta. Xác Tuala còn đứng yên thêm một
giây, máu từng dòng phọt ra từ chiếc cổ bị chém. Hắn ngã phịch xuống, và
chiếc vòng vàng treo trên cổ rơi lăn trên mặt đất.

Lúc này do quá yếu vì mất máu, Henry cũng ngã xuống nằm chồng lên

chiếc vòng cổ của Tuala. Mấy giây sau người ta đỡ ông dậy, và bàn tay âu
yếm của một người nào đó đã dấp nước lạnh lên mặt ông. Một chốc sau đôi
mắt to màu sáng của ông hé mở.

Henry còn sống!

Đúng khi mặt trời lặn, tôi đi tới chỗ đầu của Tuala đang nằm trong bụi

bẩn, gỡ viên kim cương trên trán hắn rồi đưa cho Icnôzi.

- Hãy cầm lấy viên kim cương này, hỡi ông vua hợp pháp của Đất nước

Cucuan! Tôi nói.

Icnôzi gắn viên kim cương của mình lên trán, đi đến cái xác không đầu

của Tuala, đặt một chân lên bộ ngực rộng của hắn rồi bắt đầu kéo dài giọng
như hát, đọc một bài diễn văn thắng lợi, đẹp và hay, nhưng đồng thời man
rợ đến mức tôi không tài nào diễn tả nổi.

Ngày xưa có lần tôi đã được nghe một người giỏi tiếng Hi Lạp đọc to

bằng một giọng tuyệt diệu của mình một đoạn trong tác phẩm của Hôme.
Tôi nhớ lúc ấy tôi đã lặng đi vì thán phục khi nghe những dòng thơ uyển
chuyển và đầy nhịp điệu ấy. Icnôzi đọc bài diễn văn của mình cũng bằng
một thứ tiếng đẹp và du dương không kém tiếng hi Lạp cổ, và cũng đã gợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.