KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 219

Tôi lặng lẽ bước vào nhà. Ngọn đèn mờ đặt trên bàn giúp tôi nhìn thấy

Huđơ đang nằm trên giường không còn vật vã như trước, mà hoàn toàn bất
động.

Phải chăng thế là hết? Trái tim tôi đau thắt, và vô tình tôi kêu lên một

tiếng như tiếng khóc.

- Xì!... Có ai đó ra hiệu im lặng, tôi nhìn kĩ và thấy một bóng đen mờ

mờ ngồi bên gối Huđơ.

Tôi bước lại gần hơn. Thì ra ông ta chưa chết mà đang ngủ say, nắm chặt

trong bàn tay nhợt nhạt của mình những ngón tay xinh xắn của Phulata.
Giây phút hiểm nghèo nhất đã qua, và bây giờ chắc ông ta sẽ sống! Cứ thế
ông ta ngủ liền một mạch mười tám tiếng đồng hồ và tôi chắc bạn đọc sẽ
không tin nếu tôi nói rằng trong suốt cả thời gian ấy, cô gái chung thuỷ kia
đã ngồi bên Huđơ, không dám làm một cử động nhỏ, không dám rút tay để
khỏi làm ông ta tỉnh dậy.

Không ai bao giờ có thể biết được cô mệt mỏi và cả người cô đã tê dại

như thế nào, đấy là chưa nói đến việc suốt cả mười tám giờ ấy cô không hề
ăn uống một tí gì. Khi Huđơ tỉnh dậy và buông tay cô, thì cô suýt ngất xỉu,
tay chân cứng đờ và người ta phải đỡ cô dậy, khiêng đi.

Khi vượt qua khỏi phút giây nguy hiểm, Huđơ bắt đầu hồi phục rất

nhanh. Chỉ lúc ấy Henry mới kể cho ông ta nghe việc trong suốt mười tám
giờ Phulata ngồi bên gối ông ta, không dám cựa quậy vì sợ làm ông thức
giấc. Huđơ, người thủy thủ trung thực, rơm rớm nước mắt, quay nhìn chỗ
khác, và ngay lúc ấy liền đi vào ngôi nhà nơi Phulata đang chuẩn bị bữa ăn
trưa cho chúng tôi, vì lúc ấy chúng tôi đã quay lại ở chung một nhà.

Ông ta dắt tôi đi để nếu cần thì dịch hộ, nhưng tôi phải nói rằng Phulat

nói chung bao giờ cũng hiểu rất chính xác lời Huđơ nói, dù kiến thức ngoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.