KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 102

Lúc ấy, dáng người Mục Kiều bé tí, hai má hồng hồng bầu bĩnh, mái

tóc ngắn hơi xoăn, tay ôm búp bê công chúa. Lần đầu gặp Mục Táp, đôi
mắt Mục Kiều mở tròn xoe, vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn cô, sau đó Mục
Kiều đột nhiên nhào vào lòng Kiều Tuệ Tuệ, miệng oa oa khóc lớn:“Mẹ ơi,
sao chị này lại đến nhà chúng ta?”

Kiều Tuệ Tuệ vội vàng vỗ nhẹ sau lưng con gái yêu, nhẹ giọng dỗ

dành:“Kiều Kiều, không phải hôm qua bố mẹ đã nói với con sao. Hôm nay
chúng ta đón chị con về. Sau này, chị sẽ sống chung với chúng ta, chị sẽ
chơi với con, sẽ cùng con đọc sách……”

Khuôn mặt Mục Kiều nhạt nhòa trong nước mắt, gắt gao co rúc trong

lòng mẹ, mếu máo khóc hu hu, nấc lên từng tiếng:“Con không thèm……
không thích chơi với chị này đâu…… Con chỉ muốn sống với bố mẹ
thôi…… Con không thích người lạ vào nhà mình…..”

Khi đó, vẻ mặt Mục Táp không chút biểu cảm nhìn gia đình họ, mười

ngón tay cô nắm chặt dây túi xách trên vai. Thần trí cô trở nên hoang mang,
trong đầu bỗng dưng xuất hiện ý niệm, cô không muốn sống trong ngôi nhà
này, cực kì không muốn. Cô tình nguyện lang thang bên ngoài, sống đầu
đường xó chợ, tự kiếm tiền nuôi bản thân mình…… Nhưng ý tưởng cũng
chỉ là ý tưởng, hiện thực không cho phép cô hành động như vậy. Cô chỉ có
thể im lặng chịu đựng, lắng nghe tiếng cười sượng sùng của Mục Chính
Khang, lắng nghe những lời dụ khị, an ủi của ông và bà Kiều Tuệ Tuệ dành
cho Mục Kiều. Mục Kiều khóc một lúc lâu thì mệt lả người, Kiều Tuệ Tuệ
bèn ôm con gái lên lầu nghỉ ngơi. Mục Chính Khang tiến đến chỗ cô, khom
người ôm cô:“Kiều Kiều còn nhỏ, nên không hiểu chuyện. Con bất ngờ tới
đây, khó tránh em nó có chút không quen. Qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi, con
nít đều như thế, dễ cáu giận, cũng dễ làm quen.”

……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.