KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 131

con gái, còn ông Mục Chính Khang đứng một bên la rầy.

“Sao vậy ạ?” Mục Táp buông túi xách, hỏi.

Kiều Tuệ Tuệ ngán ngẩm thở dài, kể đơn giản tình huống, Nguyên

nhân là do Mục Kiều phát sinh mâu thuẫn với vị tổ trưởng trong công ty cô
ta thực tập. Sáng nay, vì chút sai lầm, nên Mục Kiều bị vị tổ trưởng phê
bình trước mặt mọi người hơn mười phút. Cô ta mất hết mặt mũi, thẹn quá
hóa giận, chả quan tâm thực tập thức tiếc chi nữa, đùng đùng đón xe về.
Trên đường, cô ta gọi điện cho Cảnh Chí sâm, nhưng gọi hơn mười cuộc,
bên kia vẫn tắt máy. Lúc thông điện thoại, Mục Kiều khó nén nỗi uất ức,
giận cá chém thớt, chỉ trích Cảnh Chí Sâm không quan tâm cô ta. Lúc cô ta
cần bờ vai an ủi, anh ta ở đâu. Nếu cô ta xảy ra chuyện không may, chắc
anh ta chả biết trời trăng mây gió gì hết. Cảnh Chí Sâm vốn đang bực dọc
chuyện công việc, không có tâm tình dỗ dành Mục Kiều, chỉ nói qua quýt
vài câu. Mục Kiều càng thêm tức giận, ném luôn điện thoại ra ngoài cửa sổ
xe……

“Tôi biết sớm muộn gì cũng thế mà. Trong nhà quen thói kiêu căng,

ngạo mạn, giờ ra đường cũng muốn trở thành trung tâm vũ trụ hay sao?
Người ta mới nói nặng cô vài câu, cô đã quay đít bỏ đi. Làm công mà còn
hơn làm chủ. Nếu cô không sửa đổi, sau này chỉ mình cô chịu thiệt!” Mục
Chính Khang trách cứ.

Mục Kiều khóc sướt mướt:“Rõ ràng bà già kia gai mắt con, cố ý hành

hạ con. Cả ngày giao cho con đống việc lặt vặt, còn bắt con pha cà phê hầu
hạ bọn họ. Con đến đấy thực tập, chứ không làm tạp vụ trá hình……”

“Kiều Kiều, mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi, khi ra đời thì phải biết chữ

‘nhẫn’, sao con chẳng chịu tiếp thu lời mẹ thế?” Kiều Tuệ Tuệ cầm khăn
tay, giúp con gái lau nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.