KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 132

“Bà nhìn nó đi. Bà chiều nó cho lắm vào, giờ thấy hậu quả chưa. Lớn

già đầu mà hành động thua cả đứa con nít? Mới chịu tí ấm ức đã ôm mặt
khóc bù lu bù loa. Bà nghĩ người ngoài ai cũng giống bà à, suốt ngày chiều
theo ý nó?” Mục Chính Khang hai tay vuốt ngực, tức tối trừng mắt nhìn
Kiều Tuệ Tuệ.

Kiều Tuệ Tuệ sợ sệt ngậm miệng lại, trong nhà chỉ còn vang vảng

tiếng khóc nức nở của Mục Kiều. Mục Táp đứng một bên, không biết nên
nói gì.

Đúng lúc này, điện thoại bàn đổ chuông. Mục Táp đứng gần nhất, liền

nghe máy, là Cảnh Chí Sâm gọi.

“Táp Táp, Kiều Kiều có ở nhà không? Anh gọi cho em ấy, nhưng điện

thoại không liên lạc được……”

Mục Táp cầm ống nghe, quay sang nói Mục Kiều:“Cảnh Chí Sâm nè.”

“Chị nói với anh ta em chưa về, nói em chết bên ngoài rồi!” Mục Kiều

đang nổi nóng, bạ đâu nói đấy, chả buồn suy nghĩ. Cô ta chỉ muốn khiến
Cảnh Chí Sâm day dứt, hối hận. Dù là nói dối.

“Chính cô tự gây họa, giờ lại giận chó đánh mèo lên Tiểu Cảnh? Tính

tình ‘cực phẩm’ tới độ này, ai chịu nổi cô đây? Đừng tưởng Tiểu Cảnh mãi
nhường nhịn, nâng niu cô như trứng hay hứng như hoa nhá. Có mà nằm
mơ!” Mục Chính Khang mắng nhiếc vài câu, rồi tiến đến chỗ Mục Táp,
cầm ống nghe, nói chuyện với Cảnh Chí Sâm.

Gác điện thoại, Mục Chính Khang thở dài xa xăm, vừa lắc đầu vừa lên

cầu thang. Tựa hồ nhớ ra điều gì, ông bất chợt dừng bước, hỏi Mục
Táp:“Đêm qua con ở chỗ Tống Vực?”

“Dạ. Tối qua mưa lớn, lái xe không an toàn, nên con nghỉ ở chỗ anh

ấy.” Mục Táp khẳng khái trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.