KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 169

Tống Vực bật tiếng cười nhỏ, tay nghịch nghịch chiếc thìa sứ, chăm

chú ngắm nghía khuôn mặt bị hơi nước hun đến ửng hồng của cô, trêu
ghẹo, :“Em đang nói kháy anh đó hả?”

“Vậy em vứt vào thùng rác nhé?” Cô hỏi.

Anh vờ tiu nghỉu đáp: ” Vứt vào thùng rác thì lãng phí lắm. Thôi giữ

lại làm bình xịt thơm toilet đi.”

Xử lí xong nồi lẩu, bọn họ đi về. Vừa ra khỏi cửa quán ăn, đúng lúc

một chiếc ô tô trườn tới. Cửa xe mở toan, bốn người đàn ông ăn vận sang
trọng lịch lãm bước ra, nói cười vui vẻ hướng tới quán. Ngoài trời nổi cơn
gió lớn, Tống Vực giúp Mục Táp buộc lại nút thắt khăn quàng cổ, rồi vò
nhẹ suối tóc dài suôn mượt, sau nắm tay cô, cùng bước xuống những bậc
thềm đá. Bọn họ chạm mặt bốn người đàn ông kia. Trong đó, một người
đàn ông có thân hình cao gầy, nước da trắng tái, cắt tóc đầu đinh kinh ngạc
nhìn lom lom Tống Vực. Biểu cảm của anh ta tựa hồ có chút ngoài ý muốn,
bước chân thoáng ngập ngừng, gượng gạo ra vẻ tự nhiên nói cười:“Ồ, Tống
Vực. Lâu không gặp ông. Nghe nói ông về nước một thời gian rồi, hơn nữa,
đã có vợ phỏng?”

Tống Vực lặng thinh nhìn anh ta hồi lâu, cất giọng bình thản:“Đúng

vậy. Đây là bà xã của tôi.”

Mục Táp lập tức gật đầu chào anh ta. Đối phương cười đáp trả, tuy

nhiên…nụ cười anh ta thân thiện, nhiệt tình quá mức, đâm ra lại có vẻ giả
tạo:“Chị dâu xinh đẹp quá.”

“Khi nào rãnh thì tụ họp một bữa nhá?” Người đàn ông nói với Tống

Vực.

Tống Vực không nhận lời, cũng chẳng từ chối. Lát sau, anh dắt tay

Mục Táp, lách qua đám người đó, tiếp tục đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.