KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 224

phăm phăm đi tới chỗ Mục Kiều, túm cổ áo cô ta, nhấc bổng cô ta lên. Đôi
đồng tử vằn đầy tơ máu đỏ, ông nghiến răng nghiến lợi, bắt cô ta im miệng.
Mục Kiều bị dọa xanh mặt xám mày, miệng liền im thin thít. Mục Chính
Khang tức đến ngạt thờ, lát sau mới thả mạnh Mục Kiều xuống. Cô ta rơi
xuống sô pha, cánh tay va chạm cạnh bàn. Kiều Tuệ Tuệ ‘Á’ lên một tiếng,
quýnh quáng bổ nhào qua, hấp hấp xem xét cánh tay Mục Kiều.

“Lão Mục!” Kiều Tuệ Tuệ quay đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc,“Ông

nổi điên đấy hả? Lại động tay động chân với con gái mình”

“Bà nhìn kĩ đi. Xem bà dạy dỗ con gái thành bộ dạng thế nào. Từ nhỏ,

bà đã cưng chiều nó đến vô phép vô tắc, ngay cả cái vớ chân cũng không
nỡ để nó tự giặt. Bây giờ bà thấy hậu quả chưa. Nó chỉ biết tùy hứng làm
bậy, nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ. Đi ra ngoài gặp tí khó khăn là nản
lòng, cong đuôi về nhà khóc lóc, than thở. Ngày hôm nay lại cãi lời bố nó,
dám hỗn xược, xỉ vả trưởng bối, người có thể đẻ ra nó. Hôm nay tôi không
dạy dỗ nó, ngày sau ra đời, hạng người như nó, chắc chắc sẽ bị thiên hạ
đánh vỡ mồm!” Mục Chính Khang đau buồn nói,“Nó chịu ủy khuất thì đổ
hết tội lỗi lên đầu chị nó ư? Quên sạch những việc chị nó đã làm cho nó
sao? Nếu chị nó không đứng ra thu dọn tàn cục, Tống gia có buông tha cho
gia đình này không? Nó có thể sống phè phỡn, vô lo vô nghĩ nữa không?
Còn có, hồi nhỏ nó bị đau ruột thừa, phải nhập viện giải phẫu. Lúc ấy bà về
quê thăm họ hàng, chính Mục Táp tự tay săn sóc nó. Ngày ba bữa nấu cơm
nấu canh hầu hạ nó. Sao nó có thể phủi sạch tất cả?”

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Mục Chính Khang lấy tay day day mi tâm, thở dài một hơi, rồi nhanh

chóng điều tiết cảm xúc, mới xoay người mở cửa.

Người tới là Cảnh Chí Sâm, trên tay anh ta cầm hộp quà to tướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.