KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 365

Lồng ngực Mạc Tử Tuyền nhấp nhô, phập phồng. Chị ta há mồm,

tham lam hớp từng hơi thở, khó tin trợn mắt nhìn anh.

Tống Vực thu hồi cánh tay, trượt xuống thân thể chị ta, thô bạo tốc lên

tà váy dài. Mang theo ý đồ sỉ nhục đối phương, tay anh tấn công mặt trong
bắp đùi chị ta, ánh mắt anh lạnh thấu xương, ngữ khí móc mỉa cực
điểm,“Hoặc giả, cô muốn tôi tự mình ra tay, đem cô lột sạch, hung hăng
giày xéo, chà đạp dưới thân tôi?”

Mạc Tử Tuyền run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Chị ta ý thức

được, lí trí và cảm xúc của Tống Vực đã sắp tới cực hạn. Anh đang phát tiết
theo bản năng của người đàn ông. Sự tức giận của anh đã lên đến đỉnh
điểm, đi kèm với đó là sự khinh bạc chị ta tận cùng.

Hai tiếng ‘cốc, cốc’ vang lên, cửa thư phòng bị đẩy ra. Mục Táp đứng

trước cửa, bình thản quan sát bọn họ: “Tống Vực”.

Tống Vực thu hồi ánh mắt sắc nhọn, đẩy mạnh Mạc Tử Tuyền, xoay

người lại chỗ Mục Táp.

Mạc Tử Tuyền tự tin đứng thẳng người, bình tĩnh sửa sang quần áo,

bàn tay cố ý ve vuốt tà váy bị Tống Vực làm nhàu nhĩ. Ngọn đèn sáng
trưng rọi lên vết dấu tay đỏ lỏm trên chiếc cổ mảnh dẻ. Song, chị ta không
ngần ngại nghênh đón ánh mắt Mục Táp.

“Tống Vực, mời anh giải thích, anh và chị dâu vừa làm gì?” Mục Táp

ngẩng đầu nhìn anh, thấy rõ tia tức giận vẫn lập lòe dưới đáy mắt anh,
chứng tỏ cơn thịnh nộ còn lan tràn âm ỉ trong lòng anh.

Khi anh lấn tới gần cô, thì mọi cảm xúc đã trở nên êm đềm như mặt hồ

tĩnh lặng.

“Táp Táp, anh không làm chuyện có lỗi với em.” Tống Vực đặt tay

trên bờ vai cô, dịu dàng thỏ thẻ ,“Chúng ta về nhà hẵng nói, được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.