KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 367

Anh trầm mặc, qua một lúc lâu mới nới lỏng tay. Cô giựt phắt tay lại,

quấn khăn quàng cổ, hít sâu vài hơi điều tiết cảm xúc, đoạn rảo bước thật
nhanh, không buồn ngoảnh đầu.

Tống Vực vội vàng móc di động, gọi tài xế, kêu ông ta đợi trước cửa

Tống gia, chở Mục Táp về.

Mục Táp lẩn thẩn bước đi. Cô vừa ra khỏi sân trước, chiếc xe đã lù lù

xuất hiện. Bác tài bước xuống mở cửa, mỉm cười mời cô lên xe. Cô thoáng
do dự, cuối cùng nói:“Bác chở cháu đi dạo quanh đây nhé, cháu chưa muốn
về nhà.”

Bác tài xế nhìn cô khó hiểu, song vẫn gật đầu đồng ý.

Ngồi trên xe, Mục Táp lấy ra cái máy nghe nhạc MP3, nhét tai nghe

vô lỗ tai. Cô muốn nhờ những giai điệu lắng đọng để xua đi sự khó chịu
trong lòng. Hành vi hôm nay của Tống Vực khiến cô chới với, đồng thời
phá tan tín nhiệm của cô. Quan trọng nhất, cô thương tâm khi thấy anh
dung dưỡng những hành vi đáng chê trách của Mạc Tử Tuyền.

Khi yêu một người, chúng ta dường như sẽ trải qua một giai đoạn,

mang tên là ngây thơ. Đa số chúng ta đều ngây thơ mơ tưởng, bản thân sẽ
chiếm lĩnh toàn bộ quá khứ, hiện tại và tương lai của người mình yêu, ích
kỉ không muốn chia sẻ với bất kì ai khác. Hiện tại, Mục Táp thừa nhận, cô
đang ‘lội bì bõm’ trong giai đoạn ấy. Cô hoang tưởng Tống Vực chỉ yêu
thương, đối tốt với mình cô, huyễn hoặc anh là người đàn ông của riêng cô.
Sau khi kết hôn, chính sự chung sống vui vẻ, hòa hợp đã vô tình tạo cho cô
ảo giác, giữa hai người không tồn tại khoảng cách tình cảm, anh thuộc về
cô một cách trọn vẹn nhất.

Giờ đây, cô dần ý thức được, những thăng trầm chìm nổi, những

quang vinh thất bại, cũng như tình cảm quá khứ…. Những thứ ấy đã trở
thành máu thịt trong sinh mệnh của anh. Hơn nữa, giữa cô và chúng triệt để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.