KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 99

“Người trong ảnh không phải là em, là Kiều Kiều.” Mục Táp lập tức

làm sáng tỏ, trong lòng thoáng thất vọng,“Hoá ra anh nhất kiến chung tình
với Kiều Kiều.”

“Thế ư?” Tống Vực hạ thấp mí mắt, nhoẻn miệng cười,“Nói thật, anh

chả nhớ người trong ảnh có mặt mũi ra sao nữa. Vì mẹ đưa anh quá nhiều
ảnh, anh lại lười xem, nên chọn bừa một tấm, nói cô này Ok.”

Lúc ấy, bà Tống y như chủ nợ, khăng khăng đòi anh tìm con dâu cho

bà. Thừa dịp một tuần Tống Vực về nước ăn tết, bà quẳng cho anh “bộ sưu
tập ảnh” các ứng cử viên sáng giá, nhất quyết buộc anh phải chọn ra người
ưng ý. Anh bị bà cằn nhằn đâm phiền, nhìn lướt qua vài tấm, rồi chọn đại
một tấm cho xong’.

“Là thế à.” Mục Táp trầm ngâm một lúc và hỏi,“Vậy lí do gì anh đồng

ý kết hôn? Bởi vì đã đến tuổi, cộng thêm áp lực từ gia đình, nên anh chấp
nhận thoả hiệp, phải không?”

“Mỗi phương diện đều có một ít.” Tống Vực trả lời đơn giản.

Mục Táp “Ừm” một tiếng, không hỏi nữa. Cô nhét hai tay vào túi áo

khoác, cúi gằm mặt, ngó đôi giày của mình.

“Tuy nhiên, bây giờ có thêm một nguyên nhân.” Tống Vực bày

tỏ,“Táp Táp, em tốt lắm.”

Mục Táp đình chỉ bước chân, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt

anh. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, tạo thành nét cười nhợt nhạt, tựa như
hồ thu gợn sóng nước. Đôi đồng tử sâu đen và sáng ngời, phản chiếu bóng
hình cô trong đấy. Cô thoáng run người, lạc hồn trong ánh mắt tuyệt mỹ
kia. Nét cười nơi khóe môi anh dần đậm lên, tay anh dịu dàng vén những
sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.