Khách ngủ một giấc đến hai ngày sau mới tỉnh dậy. Hắn ta giật mình khi sờ
vào tay nải đã không còn thấy gói ngải quý đâu nữa, tìm bạn bạn cũng đi
mất đường nào, hỏi vợ con bạn cũng không ai biết đâu mà trả lời. Khách
bèn lủi thủi ra đi quyết tìm cho thấy bạn để đòi lại vật quý.
Từ núi này sang núi nọ, khách trèo liên miên không nghỉ, nhưng tuyệt
nhiên không thấy bóng kẻ bất lương. Một hôm, hắn trèo lên một đỉnh núi
cao để phóng mắt nhìn ra xa, nhưng chẳng may trượt chân rơi xuống dốc,
viên ngọc văng ra hóa thành đá, thân hắn hóa thành cây, rễ cây luôn luôn
quắp chặt lấy đá như muốn bảo vệ của quý.
Còn về phía chủ nhân khi bước chân ra đi, nghe theo cách bày vẽ của bạn,
hắn cũng bỏ ngải vào miệng để tìm trầm. Nhưng hắn đi mãi, đi mãi, vượt
qua trăm núi ngàn khe mà trầm đâu chẳng thấy. Khi bụng đã chán nản
muốn quay trở về thì khốn nỗi lại quên mất lối. Năm này qua năm khác, gói
ngải dần dần chỉ còn lại một tí bằng cái móng tay.
Hắn đâu có ngờ rằng hễ bao giờ ngải tan hết thì con người sẽ hóa thành hổ.
Lúc này da hắn lông đã mọc tua tủa thay cho những chỗ quần áo rách
bươm. Rồi một hôm hắn biến thành con hổ xám.
Lại nói chuyện vợ con của hắn ở nhà trông đợi mỏi mòn. Nước mắt hai mẹ
con mỗi ngày chảy một ít đã xói đất thành suối. Cuối cùng, ngày lụn tháng
qua, hai mẹ con biến thành đá cùng với mấy gia súc và các đồ dùng quen
thuộc.
Về sau, hổ xám ta cũng tìm được lối về nhà cũ. Từ đằng xa nhìn thấy bóng
dáng vợ con, cả con chó, con gà đang quanh quẩn bên cạnh, hổ lấy làm