203
Dân làng Phùng và làng Hiệp tranh nhau bãi bồi, kiện kéo ñã lâu mà không
phân thắng bại. Cuối cùng họ xin quan cho phép ñánh nhau, ai thắng thì ñược.
Dân làng Phùng biết thế yếu, vì vốn quen nghề nuôi tằm, bèn ñến thuê Đô Hùng
ñánh giúp. Ông chỉ ñòi công một gánh tơ nặng. Cũng như truyện Lê Phụng
Hiểu, ông bảo dân làng sắp sẵn cho mình nhiều tre chắc, mỗi cây dài ước trượng,
ñể thành từng ñống ở bãi. Khi ñánh, ông cầm tre vụt ñối phương, gãy cây này
lấy cây khác, cuối cùng giành phần thắng cho dân làng Phùng. Đến khi trả công,
dân làng ñưa ra một gánh tơ nặng, ông chỉ dùng một ngón tay nhấc lên như bỡn,
rồi buộc dân làng phải ñưa nhiều tơ nữa mới ñủ sức gánh. Dân làng bóp bụng
ñem tơ ra mắc vào hai bên ñòn tre trên vai Đô Hùng, nhưng mắc ñến khi cả làng
ñã cạn tơ mà gánh vẫn chưa nặng. Sau cùng ông phải cho thôi, rồi gánh tơ về
(xem Khảo dị, truyện số 63 tập II).
Tiếc của, dân làng kiện quan rằng ông lấy trộm tơ của họ. Quan sai lính về vây
bọc, Đô Hùng sợ phép quan trốn vào bụi cây. Lính thọc giáo vào các bụi bờ, có
mũi trúng phải Đô Hùng, Ông cắn răng chịu ñau lấy áo lau mũi giáo trước khi
bọn chúng rút giáo ra (xem truyện Lê Lợi số 99, tập III). Sau ñó, căm giận dân
làng Phùng ông chạy tới toan trị tội, nhưng máu ra nhiều quá nên ñến thôn
Trung-thắng thì té xỉu ở gò ñất, gắng về tới làng thì chết. Dân làng lập ñền thờ ở
gò ñất gọi là miếu Đức Ông
1
.
1
Theo Công Nông Thương (1939)