Ngón tay của anh, nguy hiểm dạo chơi ở cổ họng cô, lúc nhẹ lúc nặng, từ
từ cảm thụ mạch đập trên cổ cô.
"Giết người là phạm pháp." Cô nhàn nhạt nhắc nhở.
"Giết cô?" Khóe môi anh khẽ giương giống như nghe được chuyện gì đó
buồn cười "Cô nợ tôi, cho dù chết cũng không đền bù được."
"Thật sao? Tôi nợ anh cái gì?" Tại sao anh lại nói cô nợ anh? Anh dựa
vào cái gì!
"Cô nợ tôi. . . . . ." Thoải mái giả vờ ban nãy bị bức xé toàn bộ, hận ý
hiện lên trong đôi mắt anh khó để che giấu nữa "Một đứa con!" Nắm đặt lấy
ly rượu ở đầu giường uống một hơi cạn sạch rượu mạnh trong ly, cúi đầu
hôn môi cô, tất cả rượu nồng nặc rót hết vào trong bờ môi của cô.
Cô cắn chặt hàm răng, thế nào cũng không chịu há ra. Dịch rượu nóng
bỏng theo môi của bọn họ chảy tới cổ của cô, chảy qua ngực trắng như
tuyết từ từ thấm ướt chất liệu may mặc của cô.
Cô bướng bỉnh, từ đầu đến cuối anh đều biết. Diêu Thủy Tinh từ nhỏ đến
lớn, mỗi một cái tủy bên trong xương đều là quật cường, cho dù bị cạy ra
cũng sẽ không khuất phục.
Chẳng qua anh có biện pháp.
Xoa bên má của cô, ngón giữa dùng sức, nơi đó một chỗ trũng nho nhỏ,
dùng sức một chút, cái loại nhức mỏi đó lập tức khiến hàm răng cô buông
lỏng ra, dịch rượu từ trong môi anh chảy vào trong môi cô. Cái mùi vị rượu
mạnh lẫn với tư vị của anh, từ môi của anh một mạch đốt vào dạ dày cô, trái
tim cô, tay chân cô.