KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 142

- Nhìn anh xem, bớt khắt khe với mình chút đi.

Tôi trêu chọc. Từ khi thành bạn chơi cờ với tôi, Jim Gà Trống bớt nặng

mùi hẳn. Chắc anh có tiến bộ về mặt vệ sinh. Hoặc do tôi đã dần quen với
cái mùi bốc lên từ người anh ta.

- Mong là cô có đôi giầy thoải mái, tiện lợi. Cô sẽ khiêu vũ cả đêm đấy.

Tôi thẹn đỏ cả mặt nhưng vẫn tìm cách chuyển chủ đề của mọi câu bình

phẩm về tôi sang tình hình chiến sự. Quân Đức vừa tấn công Pháp dữ dội.
Mục tiêu của chúng là vùng đất nằm giữa hai con sông Somme và Arve.
Chúng rêu rao đã bắt được chín ngàn tù binh. Nghe tin ấy, tôi không thể
không lo cho Charlie.

- Cô đã đoán được bạn mình đang ở đâu chưa?

- Chưa. Có thư, anh ấy nhắc đến tên một thị trấn, nhưng đội kiểm duyệt

cắt đi mất. (Tôi bất chợt trầm tư) Tôi hay tự an ủi là khi có sự cố, người ta
sẽ cố giữ các sân bay không để bị thiệt hại nặng, có thế máy bay mới an
toàn được.

- Nói chung, mình cũng chỉ hy vọng thế thôi, cô ạ.

- Vâng, tôi hy vọng thế và cầu trời được như thế.

Tôi cố xua đi cảm giác kinh hãi. Tuần trước, vùng này đã có con số

thương vong đầu tiên, anh Kirkpatric ở Terrace. Dù không quen biết nh,
nhưng tin anh hy sinh đã đưa chiến tranh đến sát vách nhà tôi. Suốt quãng
đường còn lại, cả Jim và tôi đều đắm mình trong im lặng.

Cô Leafie đứng ngay ngưỡng cửa vẫy chúng tôi vào:

- Trong này ấm, dễ chịu lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.