KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 161

Tôi cho bọn trẻ ăn. Một lúc lâu sau, bố mẹ chúng mới vào nhà. Thấy họ,

tôi ôm chị Perilee để an ủi, đoạn vỗ nhẹ vào bàn tay anh Karl.

Chị Perilee kéo vạt tạp dề nhem nhuốc lên lau khuôn mặt lấm lem bụi

than:

- Anh Karl sẽ đến nhờ Myron Gorley. Họ sẽ giúp dọn dẹp và xây kho

mới. Bà con trong giáo xứ Luti cũng sẽ đến giúp một tay.

Tôi lúi húi lau khô bát đĩa vừa r

- Anh chị sẽ có kho mới nhanh thôi. Hay hôm nay em ở lại đây nhé?

Chị nhìn chồng. Anh Karl ngồi bên bàn ăn, không để ý đến ly cà phê

đang nguội dần trước mặt:

- Cảm ơn em, nhưng thôi em ạ.

Tôi rất muốn ở lại động viên và giúp đỡ họ, nhưng có lẽ trong lúc này gia

đình anh Karl đang rất cần sự yên tĩnh. Tôi hiểu điều đó và khẽ khàng chào
gia đình họ ra về. Tôi buông lỏng dây cương, mặc con Plug thủng thẳng
trên đường về nhà. Nước mắt trào tuôn khiến tôi gần như không còn nhìn
thấy gì nữa. Ngay khi tôi tưởng mình đã bình tâm trở lại thì khuôn mặt
Chase lại hiện lên trong tâm trí. Lập tức suối lệ lại dâng tràn, chảy thành
dòng trên má.

Chính vì mải khóc nên khi con Plug trèo lên gò đá gần nhà tôi nhất, tôi

nửa tin nửa ngờ trước một việc diễn ra ngay trước mặt. Một bóng người cô
độc cưỡi trên con ngựa cao lớn đang từ nhà tôi phóng ra. Tôi biết quanh
đây ngựa to cỡ đó chỉ có một con mà thôi.

Tôi tặc lưỡi, thúc Plug phi nhanh hơn. Khi đến sân nhà mình, tôi không

còn thấy ai cưỡi ngựa, hoặc bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có người ngựa
nào gần đó. Tôi bước qua cửa. Mọi thứ còn y nguyên, không xáo trộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.