KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 162

Đêm qua thật dài, sáng nay còn dài hơn. Dù chỉ muốn nằm ngay xuống

giường trùm kín chăn, nhưng tôi vẫn còn nhiệm vụ vắt sữa bò phải làm
ngay. Tôi thay áo khoác lao động rồi tới nhà kho. Khi khóc nức nở suốt dọc
đường về, tôi chợt nảy ra một ý. Một ý tưởng kỳ cục đến nỗi tôi không ngờ
mình lạivui khi nghĩ ra nó.

Tôi vòng ra phía sau nhà kho. Một bó cỏ khô cháy đen, vẫn còn bốc khói,

dựng ngả vào đống đá khá xa nhà kho.

- Trời ơi!

Tôi vơ vội cây đinh ba hớt đi phần cỏ cháy đỏ, sau đó kéo bó cỏ còn bốc

khói ra thật xa. Cuối cùng, tôi xối cả một xô nước lên cái mầm hiểm họa
đó.

Traft là thủ phạm. Chính là hắn. Không thể là ai khác. Con ngựa ấy thì

không thể nhầm được. Phải chăng sau khi phóng hỏa nhà kho anh Karl, anh
ta đã đến đây, để lại một tấm “danh thiếp” (mang ý đe dọa hơn là hủy
hoại)? Hoặc Traft phát điên, hoặc tôi không còn sáng suốt để phân biệt phải
trái!

Lời nhắn của kẻ giấu mặt đã quá rõ ràng: Từ đêm nay trở đi, kho tôi cũng

không an toàn gì hơn kho nhà chi vội vã vào trong định vắt sữa bò, tôi vấp
phải cái rương của cậu Chester. Nếu có ở đây giờ này, cậu sẽ làm gì?

Violet bồn chồn rống lên.

- Lặng yên chờ chút đi. Tao đến ngay đây.

Tôi mở khóa dây da, khẩn trương dựng nắp rương lên. Nếu có ở đây giờ

này, cậu sẽchỉ bảo tôi tận tình. Phải rất quan tâm đến tôi, cậu mới quyết
định để lại cho tôi trang trại này. Chắc chắn giờ này, linh hồn cậu đang dõi
theo và phù hộ cho cháu ruột mình. Tôi nhắm mắt khi thò tay vào trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.