KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 188

điện thoại nhắn tin cho Phan, xin Phan cái hẹn đi café sau giờ làm.
Chưa đầy một phút sau, Phan nhắn lại cho Ân, bảo rằng bây giờ đi café
luôn, cứ báo là ra ngoài có công việc với Phan, không ai làm khó đâu.

Gần “Thiên đường” có một tiệm café nhỏ nằm trong hẻm, chủ quán là
cô kiến trúc sư năm nay đã ngoài bốn mươi, chưa chồng. Quán tên
“Chờ”, nghe khắc khoải như nỗi niềm cô mang. Năm đó, cô và anh yêu
nhau nồng cháy, cái tình yêu đầu đời chớm nở, bừng bừng như lửa mà
hai người lại thành thiêu thân lao vào, sống chết gì cũng mặc, chỉ cần
được bên nhau là toại nguyện. Tình cảm chưa được bao lâu, anh nghe
gia đình bỏ đi vượt biên. Ngày đi, anh nắm chặt tay cô, hứa là qua được
bên kia rồi sẽ quay về tìm, làm đám cưới để đón cô sang ở cùng. Rồi
anh cứ vậy mà đi biền biệt. Năm năm cô chờ, mười năm cô chờ, hơn hai
mươi năm cô vẫn chờ, tuổi xuân trôi qua rồi, giờ ngoài bốn mươi, cô
vẫn chờ.

Ai hỏi, cô cũng cười nói, “Chờ người mình yêu, xứng đáng lắm”.

“Chờ” đầy tranh cô vẽ. Chủ thể là đàn ông. Thân hình rắn rỏi, đường
nét cơ thể rõ mồn một, chỉ mỗi gương mặt tựa khói sương. Khách đến
quán những buổi chiều, có lúc thấy cô ngồi bên giá vẽ, tay cầm chì hí
hoáy, ai cũng hỏi, “Sao chẳng có gương mặt, hay bà chủ còn nhớ mặt
người ta không?” Nghe hỏi cô cười, “Có bao giờ quên đâu mà còn nhớ,
chẳng qua là... muốn giữ gương mặt đó lại cho riêng mình, đàn bà tuổi
này, ích kỷ lắm.” Và quán vẫn “chờ”, tranh cũng “chờ”, cô cũng “chờ”.

Phan với Ân ngồi trong quán, nghe nhạc Vũ Thành An phát ra từ cái
máy hát đĩa than kiểu cũ của cô kiến trúc sư lặn lội mãi mới mua được
về.

“Nhớ em nhiều, nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.