KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 189

Một lời thêm càng buồn thêm, còn hứa gì
Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ...”

Ân mở đầu câu chuyện:

- Em cảm ơn anh đã giới thiệu em đến gặp Mễ.

- Ơn nghĩa gì đâu em, tình hình của em sao rồi, đã cảm thấy thoải mái
với bản thân hơn chưa?

- Đỡ nhiều lắm rồi, Mễ đúng là một người rất giỏi trong lãnh vực tâm lý.

- Anh cũng yên tâm là mình không giới thiệu lầm người. Sao hôm nay
lại có hứng mời anh ra café, không chỉ đơn giản là để cảm ơn chứ?

Ân hít một hơi dài, thoáng suy nghĩ coi nếu mình quan tâm về Tú thì
Phan sẽ nghĩ gì, có cho rằng mình và Tú có gì mờ ám hay không. Nhưng
rồi Ân nhanh chóng gạt bỏ mớ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Ân bây giờ
không được có kiểu suy nghĩ như vậy nữa.

- Em muốn hỏi anh, vì sao Tú nghỉ? Tú đang làm việc tại công ty mình
rất tốt mà.

- Sao em không hỏi Tú mà hỏi anh?

- Em... - Ân lúng túng, không ngờ Phan lại có câu trả lời như vậy.

Nhìn thấy sự bối rối trên mặt Ân, Phan phì cười:

- Cuộc đời này vốn tùy duyên mà em, khi hết duyên thì con người ta
phải đi. Tú có dự định, kế hoạch cho tương lai của mình, nếu cứ cố giữ
Tú lại thì khác nào hại nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.