KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 150

Jarvis nói:
- Có một điều tôi không sao hiểu nổi, là tại sao cái đó lại xảy ra chứ?
- Anh muốn nói…sao không xảy ra cho một người nào khác mà lại xảy ra
cho chính cậu ấy?
- Vâng.
- Đó chính là một trong những điều chúng tôi tự hỏi trước hết. Cậu ấy ngày
này qua ngày khác, chỉ lo thực hiện một thứ sứ mạng nào đó. Mà rồi bị
chúng giết.
Jarvis bỗng nghĩ ra, bảo:
- Anh nhận thấy rằng từ hồi nào vẫn xảy ra như vậy. Tôi muốn nói: bao
nhiêu nhà truyền giáo đã bị giết rồi đấy.
Harrison không đáp và hai người lặng thinh hút thuốc. Jarvis nghĩ bụng:
Một nhà truyền giáo. Gọi con ông là một nhà truyền giáo, ông thấy có vẻ
kỳ cục. Từ trước ông vốn không ưa các nhà truyền giáo. Đành rằng Giáo
hội trong các nhà đó, tổ chức các cuộc quyên tiền để giúp họ và lần nào ông
cũng quyên, nhưng quyên thì quyên, chứ không tin mấy vào công việc
truyền giáo. Ở Ndotsheni có một hội Truyền giáo ở gần nhà ông, nhớ lại
thấy cảnh thật buồn thảm: một giáo đường nhỏ, cũ kỹ, bẩn thỉu, cất bằng
ván và tôn ráp nối, có vẻ như bỏ hoang, có một ông mục sư già nua bẩn
thỉu, ở trong một thung lũng hoang tàn lơ thơ mấy ngọn cỏ úa. Có một
trường học cũng cũ kỹ, bẩn thỉu, trẻ con lại đó đọc bài như vẹt, đôi khi tình
cờ cưỡi ngựa đi ngang qua, ông nghe chúng đọc những câu mà chúng
không hiểu nổi.
- Anh Jarvis, anh muốn đi nghỉ chưa? Hay muốn uống thêm một ly nữa?
- Tôi muốn đi nghỉ thôi. Anh bảo sáng mai nhân viên ty cảnh sát sẽ tới hả?
- Vâng, chín giờ sáng.
- Tôi muốn lại coi nhà cháu.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Ngày mai chúng tôi sẽ đưa anh đi.
- Vậy, bây giờ tôi đi nghỉ. Anh cho tôi gởi lời chúc chị an giấc nhé.
- Vâng. Anh biết phòng của anh ở đâu không? Và nhớ giờ điểm tâm: tám
rưỡi nhé.
- Vâng, tám giờ rưỡi. Chúc anh an giấc. Và cảm ơn anh đã ân cần với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.