KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 259

- Dạ, con phải đi lại…lại…
Kumalo thì thầm:
- Lại Pretoria?
Nghe cái tên rùng rợn đó, gã té quị xuống sàn, phủ phục như những người
Ấn Độ khi cầu nguyện, nó gào khóc, rên xiết thê thảm, co quắp người lại.
Vì nó sợ chết quá. Ông già thương con đến đứt ruột, quì xuống xoa xoa đầu
nó.
- Can đảm lên con.
Nó hét lên:
- Con sợ quá. Con sợ quá.
- Can đảm lên con.
Đứa con ngồi xổm lên, không giấu nỗi tuyệt vọng của mình, mặt mày nhăn
nhó, khóc lóc:
- Ôi chao! Ôi chao! Con sợ bị treo cổ quá, con sợ bị treo cổ quá.
Người cha vẫn còn quì, nắm hai bàn tay của con; bàn tay nó không còn
chút sinh khí mà cũng bám lấy tay cha, tìm một chút an ủi, một chút vững
bụng. Ông xiết chặt tay con hơn nữa, lặp lại:
- Can đảm lên con.
Người coi khám da trắng nghe thấy tiếng la khóc, bước vô bảo, giọng có
chút thương hại:
- Ông già, tới lúc ông phải ra rồi.
- Tôi sắp ra đây, thưa ngài, tôi sắp ra đây. Xin cho chúng tôi một chút nữa
thôi.
- Một phút thôi thì được.
Người coi khám nói xong, thì bước ra.
- Này, khăn đây con chùi nước mắt đi con.
Người con đỡ lấy chiếc khăn, chùi nước mắt. Nó quì xuống sàn, nín khóc,
nhưng mắt lờ đờ ngó ra xa.
- Ba phải đi đây, con. Con ở lại mạnh giỏi nhé. Ba sẽ săn sóc cho vợ và con
của con.
- Dạ.
Mặc dầu nó đáp: “ Dạ ”, nhưng nó không còn nghĩ tới vợ, tới con nữa. Cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.