KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 264

em mình đương tự hỏi một chuyện như vậy có thể xảy ra được không. Và
mặc dầu ông đã cầu nguyện bao nhiêu lần mà ý muốn làm cho em đau khổ
vẫn mạnh hơn, mạnh tới nỗi ông muốn nói dối, tự tìm không được, và nói
dối.
- Tôi nghe nói có thể người ta đã sai một người tới đây để dò la, phản chú.
Một bạn thân của chú.
- Anh nghe nói vậy?
Kumalo xấu hổ, đành phải đáp:
- Tôi nghe nói vậy.
Con người to lớn như bò mộng nói:
- Bạn thân nào kìa? Bạn thân nào kìa?
Kumalo đau xót trong lòng thốt ra:
- Con trai tôi có hai đứa bạn thân như vậy.
Con người to lớn ngó ông:
- Con trai anh?
Rồi bổng hiểu ý nghĩa tất cả của cậu chuyện này, John Kumalo nổi giận
đùng đùng, quát lớn:
- Anh cút ngay đi, cút ngay đi.
Ông ta lật đổ chiếc bàn ở trước mặt, sầm sầm tiến lại phía Kumalo, Kumalo
phải rút lui ra cửa rồi bước ra đường. Phía sau ông, cánh cửa sập lại đánh
rầm một cái, có tiếng chìa khoá kêu “ cách ”, và tiếng chốt cửa bật mạnh
vào ổ trong cơn giận dữ của người em.
Ra tới đường, ông lão vừa nhục nhã vừa xấu hổ. Nhục nhã vì người qua
đường ngạc nhiên ngó ông; xấu hổ vì ông lại thăm em không phải để làm
cái việc đó. Ông định lại nói với em rằng quyền uy làm hư hỏng con người,
rằng một con người chiến đấu cho sự công bằng thì bản thân phải trong
sạch, thanh liêm, rằng tình thương đó còn lớn hơn là sức mạnh. Nhưng mấy
lời đó, ông chẳng nói ra được lời nào cả.
- Xin Thượng Đế thương con với. Xin Chúa Ki tô thương con với.
Ông quay trở lại cửa tiệm, nhưng cửa đã khoá chặt và cài chốt. Ôi, anh em
ruột thịt với nhau, mà người nọ đuổi người kia đi.
Thiên hạ ngó ông. Ông đau xót lủi thủi bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.