- Tôi ngồi được không Umfundisi? – Em rán phát âm cho đúng tiếng này –
Như vậy có phải phép không?
Kumalo cố nhịn cười.
- Phải lắm chứ. Inkosana có muốn uống nước không? Thấy Inkosana nực
nội quá.
- Tôi muốn được một ly sữa. Thật lạnh, ở tủ lạnh ra.
- Inkosana, ở Ndotsheni này làm gì có tủ lạnh.
- Vậy thì sữa thường cũng được, Umfundisi.
- Inkosana, ở Ndotsheni này không có sữa.
Em đó đỏ mặt lên.
- Xin Umfundisi một ly nước lạnh vậy.
Kumalo đem nước lạnh tới; trong khi em đó uống, Kumalo hỏi:
- Inkosana, còn ở đây bao lâu?
- Không lâu nữa đâu, Umfundisi.
Em uống tiếp rồi nói:
- Lúc này trường học không nghỉ. Chúng tôi về đây vì có lý do riêng.
Kumalo nhìn em, nghĩ bụng:
- Tôi biết lý do của em, em có tang cha.
- Nước thì gọi là amanzi, phải không Umfundisi?
Không thấy Kumalo đáp, em hỏi lại:
- Phải không, Umfundisi?
Rồi lập lại nữa:
- Umfundisi!
- Cái gì em?
- Nước thì gọi là amanzi, phải không Umfundisi?
Kumalo bừng tỉnh, nhìn nét mặt nghiêm trang của em, rồi mỉm cười đáp:
- Đúng, Inkosana.
- Và ngựa gọi là ihashi?
- Cũng đúng nữa.
- Còn nhà gọi là ikaya?
- Đúng nữa.
- Tiền gọi là imali?