- Đúng nữa.
- Em trai Umfana?
- Đúng.
- Bò cái là inkomo?
Kumalo bật cười:
- Thủng thẳng, thủng thẳng chứ, tôi theo không kịp, hết hơi rồi.
Ông làm bộ hổn hển, ngồi xuống chiếc ghế dựa, lấy khăn chùi trán, bảo:
- Chẳng bao lâu nữa, Inkosana sẽ nói được tiếng Zulu.
- Tiếng Zulu dễ mà. Mấy giờ rồi Umfundisi?
- Muời hai giờ, Inkosana.
- Trèng ơi, tôi phải về thôi. Cảm ơn Umfundisi đã cho uống nước.
Em trở ra chỗ cột ngựa, la lớn:
- Đỡ giùm tôi leo lên yên với.
Kumalo đỡ em leo lên yên, em bảo:
- Tôi sẽ trở lại thăm Umfundisi, tôi sẽ nói tiếng Zulu nữa với Umfundisi.
Kumalo cười:
- Inkosana cứ tới, tôi mừng lắm.
- Umfundisi nè?
- Gì vậy, Inkosana?
- Tại sao Ndotsheni không có sữa? Có phải vì mọi người đều nghèo không?
- Phải, Inkosana.
- Thế rồi em bé làm sao?
- Chúng chết lần mòn cậu ạ. Hiện bây giờ có em sắp chết.
- Ai sắp chết?
- Em bé gia đình Kuluse.
- Bác sĩ không tới ư?
- Có, bác sĩ có tới.
- Bác sĩ nói sao?
- Bác sĩ bảo phải cho em bé uống sữa.
- Và cha mẹ em nói sao?
- Cha mẹ em đó nói: Thưa bác sĩ chúng tôi đã nghe người ta bảo như vậy
rồi.