KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 287

- Đúng nữa.
- Em trai Umfana?
- Đúng.
- Bò cái là inkomo?
Kumalo bật cười:
- Thủng thẳng, thủng thẳng chứ, tôi theo không kịp, hết hơi rồi.
Ông làm bộ hổn hển, ngồi xuống chiếc ghế dựa, lấy khăn chùi trán, bảo:
- Chẳng bao lâu nữa, Inkosana sẽ nói được tiếng Zulu.
- Tiếng Zulu dễ mà. Mấy giờ rồi Umfundisi?
- Muời hai giờ, Inkosana.
- Trèng ơi, tôi phải về thôi. Cảm ơn Umfundisi đã cho uống nước.
Em trở ra chỗ cột ngựa, la lớn:
- Đỡ giùm tôi leo lên yên với.
Kumalo đỡ em leo lên yên, em bảo:
- Tôi sẽ trở lại thăm Umfundisi, tôi sẽ nói tiếng Zulu nữa với Umfundisi.
Kumalo cười:
- Inkosana cứ tới, tôi mừng lắm.
- Umfundisi nè?
- Gì vậy, Inkosana?
- Tại sao Ndotsheni không có sữa? Có phải vì mọi người đều nghèo không?
- Phải, Inkosana.
- Thế rồi em bé làm sao?
- Chúng chết lần mòn cậu ạ. Hiện bây giờ có em sắp chết.
- Ai sắp chết?
- Em bé gia đình Kuluse.
- Bác sĩ không tới ư?
- Có, bác sĩ có tới.
- Bác sĩ nói sao?
- Bác sĩ bảo phải cho em bé uống sữa.
- Và cha mẹ em nói sao?
- Cha mẹ em đó nói: Thưa bác sĩ chúng tôi đã nghe người ta bảo như vậy
rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.