KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 292

- Anh sẽ lại.
- Nhân tiện mình ghé Thương điếm được không? Có mệt cho mình quá
không?
Ông nhìn qua cửa sổ, bảo:
- Coi kìa, có mây kìa.
Bà tiến lại đứng gần chồng, nhìn những đám mây nặng tụ lại ở phía bên kia
thung lũng Umzikulu.
- Trời sắp mưa. Tại sao em lại muốn anh lại Thương điếm? Có việc gì cần
lắm không?
- Không em có cần gì đâu. Nhưng em nghĩ nên lại Thương điếm nói với
người da trắng ở đó rằng có thư từ thuộc về Công vụ Hoàng Đế gởi từ
khám trung ương tới cho mình thì xin cứ giữ lại, mình sẽ tới lấy. Như vậy
cũng nhục lắm rồi, còn cho thiên hạ biết làm chi nữa.
- Ừ, ừ, thế nào anh cũng lại dặn ông ta như vậy.
- Thôi, mình đọc thư đi.
Kumalo mở bức thư của Msimangu ra, đọc hết các tin tức về Johannesburg
và ngạc nhiên thấy mình hơi nhớ nhớ châu thành cuồng loạn đó. Đọc xong
ông bước ra ngoài nhìn mây, sau mấy tuần nắng chang chang, thấy mây thật
là thích thú. Một vài đám mây đã trôi trên đầu ông, chiếu những bóng râm
lớn xuống thung lũng; nó chầm chậm di chuyển đều đều lên sườn đồi, rồi
tới đỉnh đồi, rồi thình lình trôi nhanh qua và biến mất. Không khí oi ả, ngộp
thở: thế nào rồi sấm cũng sắp vang dội ở bên kia sông Umzikulu và hôm
nay sẽ hết hạn hán, chắc chắn vậy.
Trong khi ông đứng đó thì thấy một chiếc xe hơi chạy từ Carisbrooke
xuống thung lũng. Cảnh đó thật hiếm; chiếc xe chạy chậm vì con đường
không phải dành cho xe hơi đi, mà cho xe bò, xe ngựa, và bò đi. Rồi ông
thấy ở cách giáo đường không xa có một người da trắng ngồi yên trên lưng
ngựa, có vẻ đợi chiếc xe hơi tới. Khi nhận ra người đó là Jarvis, lòng ông
xúc động. Một người da trắng bước ra khỏi xe hơi, và ông ngạc nhiên hơn
nữa, nhận ra ông này là viên Tỉnh trưởng, tức thì ông nhớ lại lời nói đùa
đêm trước.
Jarvis xuống ngựa, bắt tay viên Tỉnh trưởng; mấy người da trắng nữa cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.