KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 294

Viên Tỉnh trưởng nhún vai đáp:
- Như vậy đó.
Jarvis bảo:
- Tôi sẽ đi Pretoria, nếu không có gì trái ý ông?
Viên Tỉnh trưởng đáp:
- Không có gì trái ý tôi cả; có lẽ cách đó là cách tốt nhất để cho mau được
việc.
Jarvis bảo:
- Tôi muốn hầu chuyện ông lâu nữa, nhưng nếu ông không sợ ướt thì nên
về thôi. Con dông này không phải thường đâu.
Nhưng chính Jarvis lại không về vội. Ông chào viên Tỉnh trưởng, đi ngang
qua các thửa ruộng trụi, vừa đi vừa đếm bước. Kumalo nghe thấy viên Tỉnh
trưởng nói với một người da trằng:
- Người ta bảo rằng ông ấy hơi khùng khùng rồi; theo tôi thì chẳng bao lâu
nữa gia tài ông ấy sẽ khánh tận.
Rồi viên Tỉnh trưởng bảo viên Tù trưởng:
- Ông coi chừng đừng cho ai động tới hoặc dời cây gậy nào đi.
Ông ta chào viên Tù trưởng rồi cùng leo lên xe với mấy người da trắng
khác. Xe chạy trở lại lên đồi. Viên Tù trưởng bảo các cố vấn:
- Các thầy ra lệnh cấm không cho ai được động tới hoặc dời một cây gậy
nào đi nhé.
Các cố vấn bèn leo lên ngựa mỗi người đi về một ngả, còn viên Tù trưởng
đi ngang qua giáo đường. Kumalo chào, ông ta đáp lễ nhưng không ngừng
lại để giảng về cái việc cắm gậy đó.
Jarvis đã nói đúng; con dông này không phải là cơn dông thường. Vòm trời
trên thung lũng đã u ám, ghê sợ. Không còn những bóng mây trôi trên cánh
đồng nữa vì trời đất đã tối sầm rồi. Ở phía bên kia sông Umzikulu, sấm
gầm liên hồi và thỉnh thoảng chớp loé ra trên những ngọn đồi xa. Mọi
người đều chờ đợi cảnh đó, cảnh mưa trút xuống. Đàn bà bước vội vã trên
đường, và bỗng như ong vỡ tổ, trẻ em từ trong trường ùa ra; viên Hiệu
trưởng và các cô giáo thúc chúng:
- Mau lên các con, mau lên, đừng thơ thẩn dọc đường nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.