KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 295

Cơn dông như vầy thật là một cảnh đáng coi. Một đám mây lớn, đen, nặng
bay qua trên sông Umzikulu và Kumalo đứng nhìn nó một hồi. Từ đám
mây đó sấm nổ, chớp loé làm sáng cả mặt đất. Gió bỗng nổi lên trong thung
lũng Ndotsheni và bụi cát cuốn xoáy tít lên trên đồng ruộng và dọc theo các
đường cái. Trời tối mù mịt và lát sau, các đồi bên kia sông Umzikulu bị che
khuất sau một màn mưa. Kumalo thấy Jarvis chạy vội về phía con ngựa cột
ở hàng rào, con vật đương hí, tỏ vẻ lo sợ không yên. Lanh tay và khéo léo
ông gỡ yên cương, nói với nó một câu gì đó rồi thả nó ra. Rồi ông chạy về
phía Kumalo, vừa chạy vừa gọi:
- Umfundisi.
- Umnumzana.
- Umfundisi, tôi để mấy cái này ở dưới cổng rồi vô đụt trong giáo đường
được không?
- Dĩ nhiên là được. Tôi xin dắt Umnumzana vô.
Họ vô giáo đường, thật vừa đúng lúc, vì tiếng sấm vừa vang trên đầu họ và
tiếng mưa rào rào đổ xuống cánh đồng. Chỉ vài giây sau, nó rớt lộp độp trên
mái tôn, nghe điếc tai, không còn nói chuyện gì được nữa. Kumalo đốt một
cây nến trong giáo đường, Jarvis ngồi xuống một chiếc ghế dài, không nhúc
nhích.
Chẳng bao lâu nước mưa chảy qua những lỗ sét trên mái tôn quá cũ, và
Jarvis phải ngồi tránh qua chỗ khác.
Kumalo hơi bực bội, hét lớn như để xin lỗi:
- Dột!
Jarvis cũng la lớn, đáp lại:
- Tôi thấy rồi.
Chỗ Jarvis mới ngồi cũng lại dột nữa, ông ta phải kiếm chỗ khác. Ông ta
đứng dậy, sờ soạng chiếc ghế dài trong bóng tối mờ mờ, nhưng khó kiếm
được chỗ nào để ngồi, vì chỗ nào ghế khô thì dưới sàn lại ướt, chỗ nào sàn
khô thì trên ghế lại ướt.
Kumalo la lớn:
- Dột nhiều chỗ quá.
Jarvis cũng la lớn, đáp lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.