KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 300

- À, tôi hiểu. Khi tôi đi rồi thì Ndotsheni sẽ mất một cái gì rực rỡ.
Em cười một cách thích thú, rồi nói bằng tiếng Zulu:
- Tôi hiểu, Umfundisi.
Kumalo vỗ tay ngạc nhiên bảo:
- À, Inkosana nói được tiếng Zulu rồi!
Em lại cười thích thú hơn nữa. Kumalo lại vỗ tay khen lấy khen để.
Cánh cửa mở ra, bà Kumalo bước vô. Ông nói với cậu bé:
- Cậu này là con ông đó.
Cậu bé đứng dậy cúi đầu chào bà Kumalo, bà ngó cậu, vừa sợ vừa buồn.
Cậu bảo:
- Ngôi nhà của bà đẹp quá.
Rồi cậu cười. Bà nói với chồng bằng tiếng Zulu:
- Em ngạc nhiên quá không biết nói sao.
Cậu bé nói bằng tiếng Zulu:
- Tôi nghe ra rồi.
Bà đâm hoảng, lùi lại một bước.
Kumalo vội vàng bảo vợ:
- Cậu ấy không hiểu mình nói gì đâu, biết được mấy tiếng thì lập lại thế
thôi.
Rồi quay lại phía cậu bé, vỗ tay, tỏ vẻ ngạc nhiên khen:
- A, a, Inkosana nói được tiếng Zulu.
Bà vợ quay trở lại phía cửa, mở cửa bước ra ngoài rồi khép cửa lại. Trong
phòng chỉ còn lại có hai người.
- Umfundisi đã sẵn sàng nói tiếng Zulu chưa?
- Sẵn sàng.
- Cây là umuti, phải không Umfundisi?
- Phải, Inkosana.
- Nhưng dược phẩm cũng gọi là umuti, Umfundisi.
Cậu nói câu đó, có vẻ vừa đắc thắng vừa làm bộ ngạc nhiên, và cả hai cùng
cười.
Kumalo nghiêm trang đáp:
- Inkosana thấy chứ, hầu hết dược phẩm của chúng tôi đều lấy ở cây ra. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.