KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 302

niên nghiêm trang, hạnh kiểm tốt; lại có một tấm chứng nhận rằng chàng
tốt nghiệp trường Transkei, cấp bực cán sự canh nông.
Kumalo bảo:
- Tôi thấy rồi. Nhưng xin thầy cho biết thầy tới đây làm gì? Ai phái thầy lại
đây?
- Chính người da trắng đã đưa tôi lại đây.
- Có phải tên ông ta là Jarvis?
- Thưa Umfundisi, tôi không biết tên ông ấy, nhưng chính ông da trắng mới
đi khỏi đó.
- Phải rồi, ông Jarvis đấy. Kể đầu đuôi cho tôi nghe nào.
- Thưa Umfundisi, tôi lại đây để dạy dân làm ruộng.
- Dạy cho chúng tôi ở Ndotsheni này ư?
- Thưa phải.
Mặt Kumalo tươi rói, mắt ông long lanh ngó người đó, ông bảo:
- Thầy là thiên sứ Trời sai xuống giúp chúng tôi.
Ông đứng dậy, vừa đi đi lại lại trong phòng vừa vỗ tay nọ vào tay kia, trong
khi thanh niên đó kinh ngạc đưa mắt nhìn theo. Kumalo thấy vậy cười, lặp
lại:
- Thầy là thiên sứ Trời sai xuống giúp chúng tôi.
Ông lại ngồi xuống hỏi chàng thanh niên:
- Ông da trắng gặp được thầy ở đâu?
- Ông ấy lại nhà tôi ở Krugersdorp. Tôi dạy tại một trường học ở đó. Ông
ấy hỏi tôi có muốn làm một việc quan trọng không, rồi mời tôi về miền
Ndotsheni này. Thế là tôi có ý muốn tới đây.
- Thế còn việc dạy học.
- Tôi không phải là một giáo sư thực thụ, lương không được bao nhiêu.
Ông da trắng bảo tôi lại đây sẽ lãnh được mười bảng mỗi tháng, tôi bằng
lòng. Nhưng không phải chỉ vì tiền mà tôi lại. Tại trường học công việc
chẳng có gì cả.
Kumalo thấy xót xa vì ghen tị; suốt sáu mươi năm từ thuở cha sinh mẹ đẻ,
ông chưa bao giờ lãnh được mười bảng mỗi tháng. Nhưng gạt bỏ ý nghĩ đó
đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.