KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 314

Giọng đó là một giọng vui vẻ trút được hết nỗi lo lắng, nửa như cười, nửa
như khóc. Ông ngó các bức vách bốn bề, lập lại:
- Thật là Thượng Đế đã sắp đặt cho cả.
Đức Giám mục lãnh đạm hỏi:
- Cái gì mà Thượng Đế đã sắp đặt đó, đưa tôi coi nào.
Kumalo vội vàng chìa bức thư ra. Đọc xong rồi, đức Giám mục nghiêm
trang bảo:
- Tôi đã coi thường, bậy quá.
Ông ta đọc lại lần nữa, xỉ mũi, ngồi xuống, tay vẫn cầm bức thư, hỏi
Kumalo:
- Những việc đương làm đó là việc gì vậy?
Kumalo bèn kể cho ông ta nghe việc cho sữa, việc dự tính xây đập, việc
phái thầy cán sự trẻ tuổi lại. Đức Giám mục xỉ mũi mấy lần, bảo:
- Thật là chuyện lạ lùng. Tôi chưa bao giờ nghe nói một chuyện lạ lùng như
vậy.
Kumalo giảng cho ông ta hiểu câu tái bút: “ Umfundisi nên biết rằng nhà
tôi đã đau từ trước khi đi Johannesburg ”. Ông giảng rằng câu đó chứa cái
tình thương xót, hiểu biết. Ông lại kể lời Jarvis hỏi ông: “ Có được ân xá
không? ”, kể chuyện cậu bé lại thăm ông, cậu bé lòng lúc nào cũng hân
hoan, phát ra tiếng cười.
Đức Giám mục bảo:
- Chúng ta qua giáo đường cầu nguyện đi, nếu bên đó còn có được một chỗ
khô ráo. Rồi tôi phải đi thôi vì đường còn dài. Nhưng trước hết tôi muốn từ
biệt bà Kumalo và người con dâu của ông bà đã. Này, thế còn cái chuyện
người con dâu đó với đứa bé sắp sanh?
- Bẩm Ngài, chúng tôi đã thẳng thắn cầu nguyện trước mặt mọi người. Có
cách nào khác được đâu?
- Hồi xưa, cổ nhân làm vậy, thời đó các cụ có đức tin. Nhưng hôm nay, hay
được những chuyện như vậy, tôi nghĩ chẳng riêng cổ nhân mới vậy.
Kumalo từ biệt các người trong nhà rồi cùng Giám mục qua bên giáo
đường. Tới trước cửa giáo đường ông ta đứng lại, nghiêm nghị nói với
Kumalo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.