“ Người ta thấy ba thanh niên bản xứ đi dọc theo con đường Plantation vài
phút trước khi án mạng đó xẩy ra, và người ta đã phái ngay một đội thám tử
hùng hậu lại tại chỗ. Cuộc điều tra rất kỹ lưỡng đương tiến hành và các đồn
điền ở Parkwold Ridge đương được lục soát. Người đầy tớ bản xứ Richard
Mpiring còn nằm bất tỉnh ở dưỡng đường cho những người không phải Âu,
và người ta hy vọng rằng khi chú ta tỉnh lại rồi sẽ có thể cho Ty cảnh sát
biết được nhiều điều quan trọng. Nhưng hiện thời tình trạng của chú ta
nghiêm trọng.
“ Một ông hàng xóm, ông Michael Clarke nghe thấy tiếng súng nổ vội vã
chạy sang và thấy cảnh bi thảm đó. Chỉ sau vài phút cảnh sát tới liền. Trên
chiếc bàn kê ở đầu giường nạn nhân người ta thấy một bản thảo viết dở
nhan đề là: Sự thật về tình trạng phạm pháp củangười bản xứ và hình như
ông đương viết thì đứng dậy đi tới chỗ chết. Cảnh sát thấy ống điếu của ông
đặt trên bàn còn nóng.
“ Ông Jarvis để lại một bà vợ goá, một cậu con trai chín tuổi, và một cô con
gái năm tuổi. Ông là con trai duy nhất của ông James Jarvis ở trại High
Place, Carisbrooke; Natal, và là hội viên của hãng chế tạo máy móc Davis,
van der Walt và Jarvis. Nhiều người biết tiếng ông, vì ông quan tâm tới các
vấn đề xã hội, gắng sức cải thiện đời sống của những giới không phải gốc
Âu trong châu thành ”.
Mọi người đều lặng thinh. Phòng im phăng phắc. Không phải là lúc nói về
hàng rào cây, cánh đồng, về cảnh đẹp của mỗi xứ nữa. Buồn rầu, sợ hãi,
oán hận, những nỗi niềm đó nổi lên trong lòng và trong óc ta mỗi khi ta mở
những trang tin tức về chết chóc. Khóc than đi cho cảnh bộ lạc bị tan rã,
cho những luật pháp tục lệ bị bỏ quên. Ôi! Khóc lớn lên đi, vì người chồng
đã chết, vì người vợ goá và lũ con côi. Khóc lên đi, ôi quê hương yêu dấu,
những chuyện như vậy chưa hết đâu. Ánh mặt trời tuôn xuống mặt đất, lên
trên cái xứ đẹp đẽ này mà con người không biết hưởng. Trong lòng con
người chỉ còn có nỗi sợ hãi thôi.
Kumalo đứng dậy, bảo:
- Tôi xin cáo biệt và chúc các ông yên giấc.
- Tôi cùng đi với huynh.