KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 107

Cái thây ma chỉ gầm lên và giật mạnh lần nữa, suýt nữa thì giật

bung tôi ra. Mạch tượng của tôi dồn dập với cơn hoảng loạn hầu
như không kiểm soát được. Một cú giật nữa thôi là tất cả bọn tôi sẽ
tung tóe trên lề đường, và trong tình trạng thương tích thế này, tôi
chẳng có cơ hội chống lại cái thứ kia. Tôi ngoạm răng vào cái nắp
chai rồi xoáy mạnh, trình diễn màn mở nắp chai bằng một tay với
tốc độ nhanh nhất có thể.

Tôi nhổ cái nắp đi và một lần nữa chĩa cái chai về phía trước.

“Cầm lấy!” Tôi cố vẫy cái chai dưới mũi kẻ kia, nhưng rồi chỉ có
thể làm đổ ra một ít lên túi đựng xác.

Dù sao thì như thế cũng có tác dụng. Cái thây ma khựng lại, mũi

hếch lên. Thế rồi con mắt còn nguyên của nó dán chặt vào cái
chai. Nó thốt một tiếng gầm gừ trầm đục, đôi môi thối rữa banh
rộng, phô ra mấy cái răng thậm chí trông còn kinh tởm hơn.

“Lấy đi!” Tôi nài xin, tay vẫn chìa cái chai ra. “Chỉ cần đừng lấy

cái xác. Làm ơn. Tôi sẽ mất việc đấy!” Không có nghĩa là cái thây
ma ấy quan tâm, tôi biết thế. Có vẻ như lúc này, nó đã quá điên
cuồng và không thể nghe thủng bất kỳ thể loại lý lẽ nào.

Cái thây ma giật lấy chai đựng não từ tay tôi và dốc xuống,

uống cạn thứ bên trong chỉ trong vài giây. Run rẩy, nó thả cái chai
rỗng đi, rồi gập người lại và choàng hai tay quanh hai chân. Tôi quan
sát, niềm hy vọng và cơn kinh hoàng đang nhảy tango trong ruột.

Sau khoảng nửa phút, kẻ nọ ngẩng đầu lên. Hầu hết những

phần thối rữa đã biến mất và tôi có thể khẳng định gã không còn
mùi kinh khủng nữa. Và giờ tôi biết gã là ai. Tôi không thể nhớ được
tên gã, nhưng tôi biết gã làm việc ở nhà tang lễ Billings.

Không. Từng làm việc ở đó. Gã bị sa thải khoảng hai tuần trước

sau khi bị bắt quả tang ăn trộm nữ trang từ những xác chết được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.