KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 128

“Eo. Cô có ngửi thấy không?”, chị ta nhăn mũi hỏi. “Tôi nghĩ thịt

trong thùng lạnh đã ôi rồi. Dù sao đi nữa, cũng may là cô có cài dây
an toàn, nhỉ? Bố khỉ, lý do chính tôi cài dây là vì tôi chẳng muốn
bất kỳ gã đồng nghiệp dở hơi nào nhìn thấy tôi trần trùng trục
trên bàn trong phòng mổ xác.” Chị ta nhún vai vẻ coi thường. “Lũ
biến thái!”

“Ừ, không đùa được”, cuối cùng tôi cũng xen vào, bằng cách nào

đó đeo được nụ cười trên môi. Nào có phải thịt trong thùng đang ôi
đâu.

“Chậc, thật vui khi thấy cô khỏe thế này. Gặp cô ở viện nhé!” Và

rồi chị ta bỏ đi, đẩy cái xe của mình với tốc độ nhanh như chớp và
chộp lấy hàng hóa từ trên kệ mà không hề ngừng bước.

Tôi hít vào thật sâu sau khi chị ta ra khỏi tầm mắt, một phần

để lấy lại thăng bằng sau gần một phút trước sự hiện diện của chị
ta, nhưng cũng là để cố tiếp nhận thực tế rằng các đồng nghiệp
có quan tâm và lo lắng cho tôi.

Thế có tuyệt không cơ chứ?

Tương tự một cách kỳ quặc với vụ tôi trố mắt nhìn chòng chọc

cái tủ lạnh trước đó, lúc về nhà tôi thấy bố cũng đang chán chường
nhìn cái tủ lạnh trong bếp. Bố ngẩng lên rồi đóng cửa tủ lại khi tôi
vào nhà, vẻ ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt khi tôi thả mấy cái túi
ni lông đựng thực phẩm lên quầy. Bố cầm một lon bia trên tay, và
khi nhìn nhanh quanh gian bếp, tôi chỉ thấy có một lon rỗng.

Tốt. Thế có nghĩa là vớ ngay được thời điểm tỉnh táo ngọt ngào

của bố rồi. Chỉ đủ ngà ngà để bớt gay gắt và không biến bố
thành một lão khốn gàn dở, nhưng lại không quá nhiều đến nỗi
trở nên độc địa hay kinh khủng, và buộc phải liệt kê ra những thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.