KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 130

Con biết bố, hoặc sẽ biến thành lão khốn, hoặc giả vờ tỏ ra quan
tâm và lo lắng, phụ thuộc vào độ say xỉn, và con chẳng muốn đương
đầu với bất kỳ phản ứng nào trong số đó.

Những lúc bố như thế này, gần như bình thường và hiểu lẽ,

hiếm hoi đến nỗi gần như quý giá. Và tôi đã rút ra được bài học
rằng đừng bao giờ đếm những lần như thế.

Thay vào đó tôi trả lời, “Con không muốn làm bố lo lắng. Con

có đau đớn gì lắm đâu ngoài vết rách trên đầu. Mà cũng chẳng
phải lỗi do con nên con không gặp rắc rối hay gì cả”.

“Con vẫn có thể cho bố biết”, bố lầm bầm, mặc dù chẳng có

mấy sức thuyết phục trong câu nói ấy. Giống như kiểu bố biết
thừa những phản ứng không lường trước của mình ấy. Bố khỉ, tôi
đảm bảo là bố có biết, mặc dù điều đó khiến việc đương đầu
phần nào trở nên khó khăn hơn. Nếu bố biết mình có thể trở nên
khốn nạn đến mức nào thì tại sao bố không dừng lại?

“Xin lỗi bố”, tôi lầm bầm đáp lại, rồi trong vài phút, lăng xăng

bận rộn cất đồ ăn đi. “Bố có đi đâu không? Con định sẽ nấu bữa
tối cho cả hai bố con.”

Bố ném cho tôi cái nhìn nghi ngờ và tôi phải cố cười toe toét.

“Được rồi, con đã mua mấy thứ có thể hâm nóng lên”, tôi sửa lại.
“Nhưng không phải như thế vẫn tốt hơn món gà ở trạm xăng hay
sao?”

“Nghe tuyệt lắm, Angel. Con có mua thêm bia không?” Tôi phớt

lờ cảm giác nhức nhối khó chịu trong ruột và chỉ cái túi nằm ở
cuối quầy. “Chỉ một lốc sáu thôi. Hôm nay con thanh toán tất cả
các hóa đơn và hết tiền mất rồi.” Nói dối. Tôi có một két trong
cốp xe, nhưng tôi sẽ không đưa toàn bộ vào nhà. Mọi chuyện lúc này
đang tuyệt cú mèo. Nếu bố uống một lốc sáu thì mọi chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.