KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 143

là nó ám vào quần áo. Xin lỗi”, tôi lại nhăn mặt. “Em đã giặt rồi,
nhưng thứ mùi này cứ dính chặt lấy em. Em không nhận ra cho đến
khi lên đường đến đây.”

Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, vì dường như Derrel tin câu chuyện tôi

kể và chỉ nhún vai bỏ đi. Tôi thở ra, tay chộp lấy túi đựng xác và
hướng thẳng đến chỗ xác chết. Chắc chắn tôi không thể kể với
Derrel lý do thật sự khiến tôi bốc mùi như một cái xác đang phân
hủy.

Tôi phải quấn một tấm khăn quanh phần cổ cụt của nạn nhân

để ngăn cái xác khỏi rỉ máu hoặc rỉ ra bất kỳ thứ gì khác từ cơ thể.
Derrel giúp tôi chuyển gã vào trong túi và đặt lên cáng, rồi tôi thắt
đai để chằng mọi thứ vào đúng chỗ, sau đó đẩy chuyến hàng gớm
ghiếc của mình ra xe.

Đưa cáng và túi xác vào trong xe không quá khó vì chiếc xe và

cáng là loại mà người ta có thể xử lý một mình. Nhưng lúc cố lấy nó
ra khi đã về đến nhà xác, tôi lại làm kẹp cánh tay vào phía sau chân
cáng. Chuyện chẳng to tát gì nếu tôi là một người sống bình thường,
ngoài việc chắc hẳn sẽ đau bỏ mẹ và để lại một vết bầm gớm
ghiếc.

Nhưng tôi không bình thường nên một lớp da rộng khoảng hơn hai

phân, dài cả tấc bị bóc hẳn ra.

Tôi đông cứng người, nhìn xuống vết hở ngoác trên tay. Tôi

không chảy máu thực sự - chỉ một khoảnh máu đen sền sệt - cũng
kinh khủng chẳng kém chuyện tôi có thể thấy cả xương. Và cũng
không đau đớn gì. Ý tôi là, tôi có thể cảm thấy chuyện đó, nhưng chỉ
theo cách người ta có thể cảm thấy tác động sau khi một phần cơ
thể bị gây tê. Đang chết dần từng chút từng chút một...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.