KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 144

Cảm giác buồn nôn lạnh buốt khiến ruột tôi quặn lại khi tôi vội

giật miếng da bị tróc ra khỏi cáng rồi nhanh chóng đẩy hàng vào
nhà xác. Sau khi quăng miếng da vào trong cái thùng rác sinh học
đầu tiên nhìn thấy, tôi đẩy cái cáng về phía trước trên đường đến
phòng lạnh, vật lộn kiềm chế để không ù té chạy. Ở đây sàn nhà lúc
nào cũng trơn, và tôi không muốn làm đổ tung cái túi xác ra sàn, hay
nện mông xuống và cuối cùng lại bị rơi rụng mất một mảnh thân
thể nữa.

“Ôi, cảm ơn Đức mẹ Mary!” Tôi thở ra khi vào đến phòng lạnh và

thấy một túi xác khác. Cơn Đói dâng lên khi tôi đẩy cái cáng tựa vào
tường, rồi quay sang và giật mạnh khóa của túi xác kia, mở ra chỉ
bằng một động tác.

“MẸ KIẾP!” Tôi nhìn xuống cái xác ấy, cáu tiết và thất vọng.

Dĩ nhiên, cái xác này có đầu, cũng là một điểm cải thiện so với cái
xác tôi vừa đưa về. Nhưng nó chưa được mổ. Phần não vẫn còn
ngon lành và an toàn bên trong hộp sọ.

Tôi nhanh chóng kéo khóa cái túi đó lại, rồi ra khỏi phòng lạnh

và hướng về phòng máy.Sau khi lướt qua bản kế hoạch, tôi tự cho
mình cảm thấy chút nhẹ nhõm mỏng manh. Ít nhất việc mổ cái xác
ấy cũng đã được sắp xếp trong sáng nay.

Mắt tôi hạ xuống cái lỗ hở ngoác trên cánh tay. “Cái này kinh

chết đi được”, tôi lẩm bẩm, rồi hít vào một hơi thật sâu để cố kiểm
soát cơn hoảng loạn điên cuồng. Tin tốt là mùi nhà xác sẽ giấu
được thứ mùi phân hủy đáng yêu của tôi.

thì tin tốt như thế cũng chưa phải là tốt lắm, nhưng đã đến

nước này thì tôi sẵn lòng vớ lấy bất kỳ thứ gì mình có thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.