KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 147

Nó không to, chỉ khoảng kích thước của một quả óc chó, nhưng khi

tôi quỳ xuống giả vờ như đang buộc dây giày thì nó trôi tuột xuống
cổ họng tôi như thứ mật ong nguyên chất. Cơn đói thốt lên tiếng
than van cuối cùng trước khi dịu lại, trong phút chốc thỏa mãn với
sự mời mọc. Nó sẽ không đủ để tôi trở lại bình thường, nhưng ít ra tôi
có thể suy nghĩ tỉnh táo được và hoàn thành những việc mình đang
làm.

Tôi xoay xở nhón được một miếng nữa trước khi khâu mọi thứ lại

và đặt cái xác vào ngăn lạnh. Thế rồi tôi làm điều khôn ngoan và
tuyệt đối đảm bảo là chẳng còn ai khác trong nhà xác. Bác sĩ Leblanc
đã quay lại tòa nhà chính để xử lý vụ cung cấp lời khai, còn cả Nick
và Pete đều nghỉ. Giờ tôi có thể ăn như thể cuộc đời mình phụ thuộc
vào điều ấy.

Tôi nhanh chóng kéo khóa và cởi nút cái túi đựng. Tôi đang trở

nên chuyên nghiệp trong việc tìm hết các miếng não và cất vào
trong một cái bình mà giảm thiểu tối đa việc làm chúng nát bấy.
Đứng gần cửa phòng lạnh để mở, tôi dỏng một tai lên đề phòng có
người bước vào trong khi đánh chén món não trực tiếp từ bình.
Thường thì tôi sẽ chờ đến khi ra khỏi nhà xác rồi mới ăn uống,
nhưng giờ thì không.

Tôi thở hắt ra nhẹ nhõm khi tận hưởng những cảm giác ào ạt

quay về, bao gồm cả cảm giác ngứa ngáy lạ lẫm khi mấy cái móng
tay và da mọc trở lại. Dấu vết trên má lại ngứa râm ran, nhưng lần
này là do lớp trang điểm hỗn tạp kỳ quái cùng với keo xịt tóc dính
chặt vào đó. Mỉm cười, tôi bóc nó đi và ném vào thùng rác.

Chỉ còn lại vài khoanh não nhỏ trong bình. Tôi chẳng ngạc nhiên

khi mình có thể đánh chén gần hết một bộ não, nếu xét đến cơn
đói thế này. Nó sẽ giúp tôi trụ được vài ngày. Chắc chắn sẽ có
thêm vài cái xác được đưa về trước khi tôi cần thêm. Tôi cần phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.