KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 149

là một bãi đỗ đủ lớn để chứa khoảng hơn chục chiếc xe hơi. Tôi
thường đỗ xe ở đó vì đằng nào thì phần lớn thời gian tôi cũng ở
trong nhà xác. Những lần khác, tôi sang tòa nhà chính chỉ để họp
nhân viên hoặc nhận lương thôi.

Có một chiếc xe tải của nhà tang lễ đỗ ở cuối lối đi bộ, và một

gã trông như người châu Á đang tựa vào tường ngoài cạnh cửa, bên
cạnh là một cái cáng trống không để ngay trên lề đường. Có lẽ
khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, tôi thấy gã này giống kiểu rocker
bụi bặm hơn là một nhân viên nhà tang lễ. Gã cắt tóc theo kiểu dựng
đứng te tua với một mớ dài vắt ngang qua mặt, mặc quần đen thêm
thắt lưng dây khóa và xích. Áo phông của gã màu đen tuyền, chẳng
hiểu sao lại có vẻ lạc quẻ nếu tính đến “vẻ ngoài” chung chung của
gã, mặc dù trong giây tiếp theo, tôi kết luận rằng nhà tang lễ nơi
gã làm việc hẳn sẽ không bằng lòng nếu gã mặc thứ gì đó có hình sọ
người. Chắc là tôi đã thô thiển trố mắt nhìn mất vài giây trước
khi gã đẩy người khỏi tường và tóm lấy cái cáng.

“Chào. Xin lỗi”, tôi nói, giữ cửa khi gã đẩy cáng vào trong. “Tôi vừa

mới hoàn thành công việc sau khi mổ xác. Hy vọng là anh chưa phải
chờ quá lâu.” Tôi mím hai môi lại với nhau để không cười khi nhận ra
gã đeo một cái sọ bé xíu trên tai trái. Oa, anh bạn, ám ảnh hơi quá với
cái trò chết chóc đấy nhỉ?

“Có gì ghê gớm đâu”, gã thờ ơ nhún vai. Ngữ điệu của gã có chút gì

đó cho tôi biết rằng hầu như chắc chắn gã không sinh ra ở nơi
này, nhưng chỉ một tí ti thôi nên tôi đoán là chắc hẳn gã phải đến
Mỹ từ lúc còn bé tí. “Tôi thấy chiếc xe”, gã nói tiếp, “nên biết có
người ở đây. Tôi đoán là cô không rảnh tay lắm”.

“Anh đến nhận ai?”, tôi hỏi, kéo cửa đóng lại sau lưng gã.

Gã lôi một mẩu giấy từ trong túi ra và nhìn qua. “Faust, Daniel.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.