KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 148

thiết lập một nguồn dự trữ. Tôi không thể để mình bị đói như thế
lần nữa.

Tôi giật bắn người trước tiếng cửa kêu o o, suýt nữa thì đánh rơi

cái bình chứa mấy khoanh còn lại bên trong. Chết tiệt. Tiếng o o
phát ra từ cửa sau của nhà xác, thế nghĩa là có người từ nhà tang lễ
nào đó đến nhận xác. Đây cũng là một phần công việc nữa của tôi.
Khi xác đã được bác sĩ Leblanc mổ xong và trao trả thì bất kỳ nhà
tang lễ nào đó mà người thân của người chết đã quyết định chọn sẽ
đến nhận xác từ chỗ bọn

tôi. Với những cái xác được trao trả ngay tại hiện trường, khá ít,

đặc biệt là với những nạn nhân có tuổi, nhà tang lễ sẽ nhận xác ngay
tại hiện trường. Thế giúp tôi giảm được khối việc, vì nếu phải nhận
xác của tất cả các bô lão lọm khọm thì tôi sẽ phải đi chở xác không
ngừng nghỉ.

Hít vào thật sâu để làm dịu đi nhịp tim đang nện thình thịch, tôi

nhìn nhanh ra ngoài hành lang để đảm bảo tuyệt đối là không còn ai
trong nhà xác, rồi nhanh chóng nghiêng cái bình và chén nốt mấy
miếng não còn lại. Tôi quấn cái bình rỗng không trong một đống
khăn giấy rồi thả tất cả vào thùng rác khi tiếng o o lại vang lên
lần nữa.

“Đến đây!” Tôi kêu lên, kìm nén cơn bực bội tuôn trào. Chộp lấy

một tờ khăn giấy khác, tôi chà lên mặt để lau sạch máu cùng dịch
não trên cằm, rồi lướt lưỡi qua răng để đảm bảo không lưu lại
miếng nào lồ lộ khi cười. Không phải tôi trông chờ người ta biết
thức ăn dính trên răng tôi là não người, nhưng mà cái gì dính trên
răng cũng đều kinh cả.

Tôi nhảy chân sáo về phía cửa sau và đẩy ra. Nó bật mở, để lộ một

lối đi bộ rộng rãi có mái che dài khoảng hai mươi mét, phía bên kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.