KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 152

“Ôi, ơn Chúa!”, tôi kêu lên trước khi có thể suy nghĩ. “Bố khỉ, tôi

thề là có một phần trong tôi nghĩ rằng mình điên mẹ nó rồi. Ý tôi
là, tôi muốn ăn... chậc, anh biết đấy.”

Tôi nhận ra mình đang lắp bắp và buộc bản thân phải dừng lại

để hít vào thật sâu. “Chuyện đó có... có thật không? Có phải tôi là thứ
đó không?” Thay vì kinh hoàng trước sự xác nhận này, thì tất cả
những gì tôi có thể thấy là cảm giác nhẹ nhõm choáng ngợp. Mình
không điên. Đã có chút xíu ngờ vực trong tôi về chuyện đó... Ô kê,
thay vào đó mình là một con quỷ. Và, ừ đấy, như thế còn dễ chấp
nhận hơn là bị điên.

Gã hếch mặt lên. “Cô thực sự không biết à? Chứ cô nghĩ vì sao

cô lại thèm não?”

Thái độ của tôi từ từ bắt đầu lấy lại bản ngã. “Hơ, tôi biết thế

chó nào được chứ? Tôi tưởng mình bị điên!” Thế rồi tôi nheo mắt
lại nhìn gã. “Anh cũng là thây ma chứ gì?”

“Chuẩn.” Gã chìa tay ra. “Tôi là John Kang. Người ta gọi tôi là

Kang.”

Tôi bắt tay gã. “Angel Crawford. Hân hạnh gặp anh.” Gã chẳng có

cảm giác chết hay không chết, hoặc bất cứ điều gì khác. Da gã
ấm và trông gã hoàn toàn bình thường. Thế có phải là gã vừa mới
được đánh chén không nhỉ?

Tôi hít vào thật mạnh. “Anh đã để lại mẩu thư đó!” Gã ném cho tôi

ánh mắt thắc mắc. “Thư nào?”

“Ờ, có một mẩu thư ở bệnh viện và rồi trên xe của tôi...” Giọng tôi

lạc đi khi mặt gã vẫn ngây ra. Cảm giác thất vọng cuộn lại trong tôi.

, thế thì chả phải là dễ dàng quá hay sao. Tôi lắc đầu. “Đừng bận

tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.