KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 164

tôi vì tiếp theo anh ta chồm tới hôn lên trán tôi. “Anh đùa thôi,
Angel. Anh biết em là dân chơi mà.”

Giờ tôi đã hiểu. Hay ít nhất tôi nghĩ mình đã hiểu. Anh ta sợ

rằng nếu tôi chia tay với thuốc và bia rượu thì rồi tôi cũng sẽ chia
tay anh ta. “Ừ, em ngon mà. Thôi nào, xem phim thôi.” Tôi đưa cho
anh ta cái đĩa trên cùng mà thậm chí còn chẳng buồn xem nó là
phim gì. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn chấm dứt cuộc nói
chuyện kỳ dị này thôi.

Tôi nghĩ Randy chuẩn bị nói gì đó nữa, nhưng rồi nhẹ cả người

khi anh ta chỉ quay người đi và nhét đĩa DVD vào đầu đọc. Tôi
buông người xuống đi văng, chừa chỗ cho Randy ở giữa, rồi cố
hết sức gạt thế giới sang một bên và tìm hiểu về thây ma.

Năm giờ sau, tôi biết nhiều hơn hẳn về những phiên bản điện

nh của giới thây ma, mà chẳng có thứ chết giẫm nào giúp được tôi

trong tình huống hiện tại. Tất cả những thây ma trong phim ảnh
đều là “kẻ thù” - những tạo vật vô tri muốn giết và ăn xác thịt cũng
như não người. Vẫn còn hai đĩa nữa chưa xem, nhưng tôi không thể
đối mặt với ý nghĩ tiếp tục xem nốt. Quá nhụt chí. Đây đâu phải
mình, tôi tự nhủ. Mình đâu phải là cái thứ đó.

Chừng nào tôi vẫn được no bụng, đúng không nào? Clive và Randy

vẫn đang xem phần kết của bộ phim thứ ba - một tác phẩm của đạo
diễn George Romero. Hay ít nhất tôi nghĩ vậy. Tôi quên xừ nó rồi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ: Một giờ sáng. “Hai người cứ xem tiếp đi.
Em đủ rồi.” Tôi đứng dậy. Randy cau mày ngước lên nhìn tôi. “Em
không ngủ lại à?” “Không”, tôi nói. “Em phải dậy sớm.” Lý lẽ yếu xìu,

Randy thở dài đảo tròn mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.