KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 165

“Thôi nào Angel, ở lại đi”, Clive nói mà mắt không rời khỏi màn

hình. Gã say mê mấy bộ phim hơi bị thái quá, cứ hoan hô ầm ĩ mỗi
lần một thây ma bị tiêu diệt. Tôi biết đó là mấu chốt của những
bộ phim như thế này - con người vượt qua mối đe dọa thây ma,
nhưng, hừ, vì lý do nào đó chuyện này bắt đầu khiến tôi bứt rứt.
“Thêm nữa”, gã nói tiếp, “thằng bồ của cưng ở đây cần ít yêu
thương nồng thắm mà anh thì không định đáp ứng cho nó đâu”.

, còn tôi cũng chẳng định cho Randy tí yêu thương nồng thắm

nào khi có Clive quanh quẩn ở bên. Khoảng một năm trước, Clive đã
có lần đùa vui là cùng một lúc tôi có thể chơi cả gã lẫn Randy - kiểu
đùa không thực sự là đùa, nếu tôi có tí ám hiệu nào là sẵn sàng chơi
tới bến. Mà tôi thì không. Tuyệt đối không.

Tôi cố nghĩ ra một câu đáp trả hay ho bẩn thỉu, nhưng đã kiệt sức

đến nỗi chẳng nghĩ được gì. “Em phải đi”, tôi bảo Randy, phớt lờ
tràng cười hô hố từ Clive. “Em gọi cho anh sau nhé?”

Randy gật đầu nhún vai. “Ừ, có gì ghê gớm đâu.”

Tôi dán nụ cười dính chặt trên môi. Chẳng ghê gớm. Ừ, bọn tôi là

thế. Tôi gom lại đống phim vừa xem rồi ra về. Tôi không đòi
Randy phải tiễn ra ngoài xe và anh ta cũng chẳng tự nguyện. Tôi rời
khỏi đó trong tiếng gào thét khích lệ của Clive khi lũ thây ma chết
trên màn hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.