KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 172

Thế nên, nếu cô làm công việc phải vận dụng hoạt động thể xác
nhiều, như công việc của cô ấy, thì cô sẽ cần phải ăn thường xuyên
hơn. Nhưng”, gã vừa nói vừa khoát tay về phía phòng lạnh nhà xác,
“ít nhất cô có nguồn tiếp cận với não”.

“Chừng nào vẫn còn có não”, tôi chỉ ra.

“Lúc nào mà chẳng có người chết, hả Angel. Đó là điều cô có thể

chắc chắn.”

Chắc rồi, nhưng liệu họ có chết đủ sớm để thỏa mãn cơn đói

của tôi?

“Được rồi, câu hỏi tiếp theo”, tôi nói. “Nó có phải một loại virus?

Có liệu pháp chữa trị nào không?”

Gã nhún vai. “Chịu. Virus. Vật kí sinh. Tôi không biết. Có lẽ

người ta đang nghiên cứu liệu pháp chữa trị nào đó. Nhưng theo
những gì tôi biết, chuyện thế này đã tiếp diễn hàng thế kỷ rồi.”

Tôi nghiền ngẫm điều đó trong vài giây. Một vật kí sinh... gì nhỉ,

như sán xơ mít ấy hả? Thế thì kinh bỏ cha. Và ghê rợn nữa. “Được
rồi, chậc... thế còn, ờ, chuyện quan hệ?”

Gã ngây người nhìn tôi. “Là sao?”

Tôi thở hắt ra bực bội. “Chúng ta có sex sủng gì được không?”

Lớp da quanh mắt gã nheo lại. “Chà, tôi với cô mới vừa biết

nhau thôi, nhưng tôi cũng liều.”

“Mẹ kiếp! Không. Aaaa!” Tôi có thể cảm thấy mặt mình nóng

bừng. “Anh hiểu ý tôi mà.” Tôi quắc mắt khi gã cười vang, mặc dù
một giây sau tôi cũng cười theo. “Được rồi, tôi đáng bị thế. Ý tôi là,
liệu chúng ta - thây ma ấy - có quan hệ tình dục được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.