KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 173

Gã cười nhăn nhở. “Được. Nhưng phải bảo đảm đã ăn no trước đó

đấy. Như thế tuyệt hơn nhiều. Thêm nữa, cô không muốn mạo
hiểm với tình huống bị rụng các bộ phận đâu.”

Tôi rùng mình. “Ừ, thế thì ghê chết.”

“Chuyện này làm tôi nhớ đến một câu nói đùa cổ xưa: Thây ma

nói gì với gái điếm?”

Tôi ngây người nhìn gã. “Ơ... là gì?” Gã nháy mắt. “Cứ giữ lấy

phần boa.”

Sau khi Kang ra về, tôi vào mạng để tra cứu về chiến tranh

Triều Tiên, rồi trố mắt sửng sốt nhìn màn hình khi thấy mốc
thời gian. 1950-1953. Quỷ thần thiên địa ơi. Kang là một lão già. Có
phải gã vẫn tồn tại bằng cách làm việc ở các nhà tang lễ trong suốt
thời gian qua?

Nhưng trông gã vẫn như mới ngoài hai mươi thôi, tôi ngẫm nghĩ

khi cảm giác kinh ngạc càng lúc càng tăng. Thế rồi tôi thở dài. Nếu
nhận ra gã già đến thế rồi thì hẳn tôi đã hỏi liệu có phải trông gã
còn trẻ như vậy là vì cái trò thây ma này. Và thực chất thì gã đã là
thây ma được bao lâu rồi? “Đừng có ngớ ngẩn nữa đi. Học hành
nào”, tôi thầm lẩm bẩm.

Thật may là công việc chồng chất đã làm tôi phân tâm khỏi

những ý nghĩ về sự ngu dốt nói chung của bản thân. Tôi đi nhận xác
của một gã lang thang được người ta tìm thấy bên dưới một cây cầu,
và một phụ nữ làm mình chết ngạt trong phòng tắm bằng cách
trộn lẫn chất tẩy trắng với nước tiểu. Tôi trơ tráo ăn trưa ở một cửa
hàng phục vụ tận nơi cho khách đi ô tô trên đường quay về nhà xác,
chén sạch một cái bánh mì kẹp để thỏa mãn cơn đói ít khó chịu hơn
nhiều kia, trong khi có thể hoàn toàn quên đi chuyện mình có hai
xác chết ở sau thùng xe tải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.