KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 200

T

CHƯƠNG 20

ôi bắt đầu nhận ra rằng Derrel có giác quan thứ sáu trong
chuyện biết chính xác lúc nào phải nói gì để làm người khác
cảm thấy khá hơn. Đôi lúc anh ấy còn biết nói điều tuyệt
đối vu vơ. Thậm chí không có câu nào kiểu như “Nếu đằng
ấy cần người nói chuyện thì tớ luôn có mặt”, cái câu vốn vẫn

luôn vô dụng hơn là chẳng nói gì sất, bởi vì, cái câu đấy ấy hả? Vô
tích sự. Cả cái câu xưa như trái đất “Nếu đằng ấy cần gì thì cứ
nói với tớ” cũng vớ vẩn bỏ mẹ ra.

Thường vẫn nghe người ta nói thế suốt, nhưng mà chẳng bao giờ

thấy ai thực sự gọi cho cái người thốt ra câu ấy và bảo, “Này, anh
có nhớ đã từng bảo là cứ nói với anh nếu tôi cần gì không? Chà, thú
thực là tôi đang cảm thấy ngập ngụa. Anh có thể đến lau dọn nhà
bếp hộ tôi được không, vì nếu có được một gian bếp sạch sẽ, tôi sẽ
cảm thấy mình khá khẩm hơn đôi chút”. Bạn sẽ chẳng bao giờ nghe
thấy ai nói thế, bởi rồi cái người đòi người khác phải lau dọn bếp
cho mình sẽ bị coi là một đứa cùi bắp vớ vẩn vô tích sự.

Sẽ tốt hơn nhiều nếu người phun ra cái câu xàm xĩnh vô dụng

“nếu đằng ấy cần gì thì cứ nói” kia chỉ cần cứ thế đến nhà
bạn, rồi lau dọn sạch tưng gian bếp chết tiệt mà không cần bạn
mở mồm ra nhờ. Cứ đến rồi nói, “Này, đằng ấy đi chăm con,
làm việc hay ngủ quách đi một giấc. Khi xong rồi, đằng ấy sẽ có
một gian bếp sạch boong. Và không, đằng ấy chẳng nợ tớ cái quái
gì cả. Một ngày nào đó chúng ta sẽ ở trong hoàn cảnh ngược lại, ô
kê?”.

Và Derrel luôn chơi cái trò khỉ đó. Anh ấy chẳng hề thở ra một

lời nào hay ám chỉ gì, nhưng lại mê trò buôn dưa lê đến nỗi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.